LY HÔN, TÔI TÌM CHA MỚI CHO CON GÁI - 4
Cập nhật lúc: 2025-02-08 17:36:29
Lượt xem: 1,112
Cô bé lúc đầu còn cười khúc khích, nhưng rồi cũng mím môi lại, như thể chịu đựng một nỗi uất ức to lớn, rồi nhào vào lòng tôi khóc nức nở.
Chúng tôi khóc quá nhập tâm, khiến cảm xúc trở nên quá kích động, n.g.ự.c tôi đột nhiên đau nhói.
Uyển Uyển biết tôi có bệnh tim.
Con bé lập tức lau khô nước mắt, rồi lục tung xe để tìm thuốc cho tôi.
Nhưng n.g.ự.c đau quá, khiến tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ dần, tôi dần rơi vào trạng thái hôn mê.
Trước khi hoàn toàn ngất đi, tôi lờ mờ thấy Uyển Uyển hoảng hốt cầm lấy điện thoại của tôi, bắt chước tôi, gọi điện cho Phó Dực.
Nhưng điện thoại mãi không có ai nghe máy.
Khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Chỉ hơi sững người trong hai giây, tôi đã vội vàng bật dậy, đảo mắt nhìn xung quanh:
"Uyển Uyển đâu rồi?"
Việc bất ngờ ngất xỉu khiến tôi lo lắng Uyển Uyển sẽ gặp chuyện.
Tôi thật sự không thể chịu đựng nỗi đau mất con lần thứ hai.
Có lẽ nghe thấy giọng tôi, Uyển Uyển đang ngồi trên ghế sofa đã đặt cuốn sách tranh xuống, chạy nhanh đến bên giường bệnh.
Tôi vội vàng ôm chặt con bé.
Uyển Uyển ngồi bên giường, trong mắt còn vương những giọt nước mắt lấp lánh.
"Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi."
Giọng con bé vẫn nghẹn ngào như sắp khóc, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngoan ngoãn, tựa vào bên tôi, không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn tôi.
Tôi hỏi con bé:
"Uyển Uyển, ai đã đưa mẹ đến bệnh viện vậy?"
Uyển Uyển giơ ngón tay lên, như đang nhớ lại:
"Là một chú rất đẹp trai ạ."
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Một người đàn ông cất tiếng:
"Tỉnh rồi à?"
Tôi quay đầu nhìn về phía cửa. Khi thấy rõ người vừa vào, tôi không kìm được mở to mắt, thốt lên ngạc nhiên:
"Tịch Yến Lễ?"
Tịch Yến Lễ, cũng là bạn học cấp ba của tôi.
Nhưng anh ấy và Phó Dực là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Phó Dực thì lạnh lùng, như một đóa hoa trên đỉnh núi cao, thần thánh và không thể chạm tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Còn Tịch Yến Lễ thì ấm áp như ánh mặt trời, luôn nhiệt tình với mọi người và mọi việc, lúc nào cũng nở nụ cười, sưởi ấm tất cả những người xung quanh.
Không những vậy, tôi và anh ấy còn là thanh mai trúc mã.
Ông nội của Tịch Yến Lễ rất thích tôi từ nhỏ, khi đó hai gia đình từng đùa rằng sẽ đính hôn từ bé.
Nhưng sau này tôi gặp Phó Dực, một lòng một dạ chạy theo anh ta.
Rồi tôi và Phó Dực xác định mối quan hệ, còn Tịch Yến Lễ nhận được thư mời nhập học từ một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, sau đó chọn du học.
Kiếp trước, Tịch Yến Lễ không quay về nước.
Hoặc cũng có thể đã về, nhưng lúc đó tôi chỉ toàn tâm toàn ý đi tìm con gái mất tích, chẳng để ý gì khác.
Cho nên bây giờ đột ngột nhìn thấy anh ấy, tôi có cảm giác như đã trải qua cả một kiếp người.
"Em bị bệnh tim mà, từ nhỏ bác sĩ đã dặn rồi, không được để cảm xúc lên xuống thất thường. May mà lần này anh lái xe ngang qua."
Tịch Yến Lễ gọt cho tôi một quả táo, rồi tỉ mỉ cắt thành từng miếng nhỏ, bỏ vào đĩa, cắm tăm vào từng miếng.
Anh ấy đưa cho tôi một miếng, rồi đưa cho Uyển Uyển một miếng khác.
Uyển Uyển lễ phép cảm ơn, nở nụ cười trong sáng ngây thơ:
"Chú Tịch, sao chú biết mẹ cháu lúc ăn táo phải cắt thành từng miếng nhỏ thế ạ?"
Tịch Yến Lễ khẽ chạm vào mũi con bé, ánh mắt nhìn tôi đầy ý cười, ấm áp như mọi khi, nhưng có chút trêu chọc.
"Từ nhỏ đến lớn, mẹ cháu là người nhõng nhẽo nhất đấy. Không cắt nhỏ, mẹ cháu có chịu ăn không?"
Uyển Uyển lắc đầu:
"Nhưng ở nhà, ba cháu chưa bao giờ cắt trái cây cho mẹ. Toàn là mẹ chuẩn bị xong rồi mang cho ba."
Nghe vậy, Tịch Yến Lễ ngừng cười.
Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi, không nói lời nào, cứ im lặng đối diện rất lâu.
"Này, Tịch Yến Lễ, anh nhìn tôi chằm chằm làm gì thế?"
Anh nhìn tôi như vậy khiến tôi cảm thấy bất an.
Tôi giả vờ cúi đầu ăn trái cây, Tịch Yến Lễ đột nhiên giơ tay lên vỗ nhẹ vào trán tôi, cũng hơi đau thật.
"Tịch Yến Lễ, đau đấy! Tôi vẫn là bệnh nhân mà!"
Tôi không nhịn được hét lên.
Chúng tôi vốn là thanh mai trúc mã, thân quen đến mức không thể quen hơn.
Sau sự ngượng ngùng và bất ngờ ban đầu, giờ đây mọi thứ trở lại tự nhiên như xưa.
Trước mặt Tịch Yến Lễ, tôi luôn vô lý và thích trêu chọc anh ấy.
Anh ấy cũng luôn để tôi làm vậy.