LY HÔN, TÔI TÌM CHA MỚI CHO CON GÁI - 13 - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-02-08 17:41:07
Lượt xem: 2,704
Nhưng vào ngày cưới, Trình Nhã mặc một chiếc váy trắng lao vào, không thèm để ý gì, xông thẳng vào trước gương trang điểm, đưa tay định đánh tôi.
Tịch Yến Lễ lập tức che chắn trước mặt tôi, không để cô ta đắc thủ.
"Thẩm Ý, sao cô lại không biết xấu hổ thế hả? Cô rõ ràng đã ly hôn với Phó Dực rồi, mà vẫn cứ suốt ngày bám lấy anh ấy, khiến anh ấy lúc nào cũng nghĩ về cái đứa con hoang đó. Nếu không phải vì hai mẹ con cô, tôi với anh ấy đã không ly hôn đến mức này!"
Khả năng lật lọng của cô ta đúng là học từ Phó Dực rất tốt.
"Khi tôi và Phó Dực còn là vợ chồng, cô đã mặt dày làm tiểu tam. Sau khi tôi ly hôn với anh ta, gần như không còn liên hệ gì nữa. Hai người tự mình không hòa thuận, ngày nào cũng cãi nhau, chỉ chứng minh rằng tình cảm của các người không đủ vững chắc. Trình Nhã, cô nghĩ cô là thứ tốt đẹp gì? Chạy đến đây gây rối, chẳng qua là không muốn nhìn thấy tôi hạnh phúc. Vì cô đáng thương, cô xấu xí, nên cô muốn cả thế giới này cũng bất hạnh như cô. Nhưng vì sao chứ? Chính cô vi phạm đạo đức, thì cô đáng bị trừng phạt. Càng làm loạn lên, mọi người chỉ càng thấy cô đáng đời, tội nghiệp mà thôi!"
Tôi mắng lại dữ dội, cô ta tức đến mức lại muốn lao vào đánh tôi, nhưng Tịch Yến Lễ luôn bảo vệ tôi trước mặt, không để cô ta chạm vào được một chút nào.
Biết chuyện, Phó Dực cũng vội vàng chạy đến.
Anh ta kéo mạnh Trình Nhã lại, trong mắt lộ rõ sự khó chịu:
"Cô rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Nếu không phải cô suốt ngày nghi thần nghi quỷ, chúng ta đã không đến mức không thể sống chung! Bây giờ lại chạy đến tìm Thẩm Ý, cô có tư cách gì tìm cô ấy? Chính cô là người muốn làm tiểu tam, đừng quên điều đó!"
Mắng thẳng thừng thật đấy.
Phó Dực, vốn dĩ chính là một kẻ lạnh lùng vô tình như vậy.
May mà kiếp này tôi đã kịp thời thoát ra.
Nếu không, thật sự quá bi thảm.
Nói xong, Phó Dực quay lại nhìn tôi, lúc này tôi đã mặc váy cưới xong, là một cô dâu xinh đẹp rạng rỡ.
Ánh mắt anh ta loé lên, không biết đang nghĩ gì.
Mím môi, có chút buồn bã:
"Thẩm Ý, em thực sự quyết định rồi sao?"
Tôi không trả lời, nhưng nụ cười hạnh phúc trên mặt tôi đã đủ để trả lời thay tôi.
Anh ta lại nói:
"Nếu bây giờ anh đưa em bỏ trốn, em có đồng ý... rời đi cùng anh không?"
Gương mặt Tịch Yến Lễ đen kịt, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
Nếu không phải tôi ngăn lại, anh ấy đã đ.ấ.m thẳng vào mặt Phó Dực rồi.
Tôi tiến lại gần, dùng giọng chỉ hai chúng tôi nghe thấy, nói:
"Kiếp trước, anh đã khiến tôi cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Kiếp này, khi cả hai chúng ta đều trọng sinh, thì đừng có dính dáng gì nữa. Phó Dực, chút sĩ diện cuối cùng, anh cũng không cần nữa sao?"
Anh ta sững lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tôi không thèm để ý đến anh ta nữa, giờ lành sắp đến rồi, tôi phải vào lễ đường.
Vì vậy, tôi không biết rằng sau khi nghe xong lời tôi nói, Phó Dực trở nên như người mất hồn, lảo đảo rời khỏi khách sạn. Nhưng Trình Nhã lại không chịu đi, cô ta giữ chặt những tủi thân trong lòng, bắt đầu trút giận, đ.ấ.m thùm thụp vào người anh ta.
Hai người giằng co, xô đẩy nhau.
Bên lề đường, không biết ai trượt chân, cả hai cùng ngã lăn xuống bậc thềm.
Một chiếc xe SUV lao vút qua.
Nhưng, những chuyện đó tôi tạm thời chưa biết.
Lúc này, tôi có chút hồi hộp.
Cánh cửa lớn mở ra, tôi nhìn thấy Tịch Yến Lễ đứng ở đầu hành lang, anh ấy đang mỉm cười nhìn tôi.
Con gái tôi ăn mặc như một thiên thần nhỏ cầm hoa.
Nắm lấy tay tôi, dắt tôi từng bước tiến về phía Tịch Yến Lễ.
Tiến về phía... hạnh phúc thật sự.
Ngoại truyện của Phó Uyển Uyển:
Nếu tôi nói rằng, tôi giống như trong phim truyền hình, đã trọng sinh rồi thì sao?
Đây có phải là chuyện đáng kinh ngạc không?
Cơn sốt cao đó, khiến tôi nhớ lại rất nhiều chuyện.
Dù mới năm tuổi, nhưng tôi có ký ức của một cô bé mười sáu tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Về lý do vì sao lại là mười sáu tuổi.
Bởi vì kiếp trước, tôi chỉ sống đến chừng đó.
Bây giờ nghĩ lại, cái tên buôn người khốn kiếp đó đã bán tôi cho một gia đình không có khả năng sinh con.
Nhưng chỉ chưa đầy một năm sau, bọn họ lại có thai, rồi chê tôi không phải con ruột, cố ý vứt bỏ tôi.
Tôi không nhớ rõ chi tiết lắm.
Nói chung là, tôi lại bị bán tiếp.
Bị bán đi bán lại nhiều lần, lúc thì bị cố tình bẻ gãy tay chân, bắt ra đường ăn xin.
Lúc thì bị ép làm những việc tôi không muốn.
Tất cả... đều rất đau đớn.
Tôi nhớ rõ nhà ở đâu, nhớ tên bố mẹ, nhớ những hạnh phúc và ấm áp từng có.
Tôi rõ ràng nhớ tất cả.
Nhưng không làm gì được, luôn có người giám sát ngày đêm, tôi không tìm được bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát.
Nhưng... ông trời cũng từng cho tôi một cơ hội.
Trước lần bị bán cuối cùng, tôi đã nhìn thấy bố trên phố.
Lúc đó, khuôn mặt bố đầy vẻ tiều tụy, tôi từng nghĩ là vì tôi mất tích nên bố mới ngày càng tiều tụy như vậy.
Bố đi ngang qua tôi, tôi cố gắng hết sức để gọi ông.
Nhưng ông không nhận ra tôi.
Không những không nhận ra, ông còn đá tôi một cái, nói rằng tôi làm bẩn quần của ông.
Ông nói:
"Đây là quà Trình Nhã tặng cho tao, mày là con ăn mày, không được chạm vào tao!"
Trình Nhã là ai?
Tôi không biết.
Tôi chỉ nhìn thấy trong tay bố là tờ rơi tìm người, nhưng bức ảnh và cái tên trên đó không phải tôi, người ông muốn tìm cũng không phải tôi.
Tôi bị cắt lưỡi, không thể nói được, chỉ ư ư a a, và chỉ nhận lại sự chán ghét từ ông.
Còn nữa... là sự giận dữ từ bọn buôn người.
Lần đó, vận may của tôi thực sự không tốt, bị bán vào một vùng núi sâu, làm vợ của một lão già.
Mười sáu tuổi, đáng ra là độ tuổi đẹp như hoa.
Nhưng tôi lại c.h.ế.t vì băng huyết khó sinh khi sinh con.
Thật sự rất đau đớn.
Vì vậy, khi tôi nhận ra mình đã trọng sinh, tôi thực sự rất vui mừng, nhưng đồng thời cũng rất buồn.
Tôi biết, mẹ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tôi.
Tôi cũng biết, trái tim bố đã đặt ở một người phụ nữ khác.
Nhưng, sự xuất hiện của chú Tịch, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc không còn quá xa vời.
Bố không phải người bố tốt, nhưng chú Tịch có thể mang lại cho mẹ hạnh phúc mà bà ấy mong muốn, và cũng có thể trở thành bố của tôi.
Đột nhiên cảm thấy, tôi vẫn rất may mắn.
Ít nhất kiếp này, tôi vẫn có thể có được một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc.
Tôi, mẹ, và bố (Tịch Yến Lễ).
Chúng tôi, sẽ rất hạnh phúc.
- Hết -
Nguyệt Lộc