Lửa Trong Mưa - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-02-12 12:27:54
Lượt xem: 1,049
Tư Đình Liệt vô thức bước tới, nhưng rồi lại kiềm chế bản thân.
“Anh là Tư Đình Liệt, em là Mạnh Nhân Chi, sao có thể không quen nhau?”
Mạnh Nhân Chi hơi ngẩng cằm, dáng vẻ vừa kiêu ngạo, vừa xa cách.
“Thưa anh, anh nhận nhầm người rồi. Tôi họ Thẩm.”
22
Những giấc mơ xưa cũ trong khoảnh khắc này bỗng hóa thành hiện thực.
Tư Đình Liệt lập tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Bởi lẽ, ánh mắt của Mạnh Nhân Chi bình thản vô cùng, sự xa lạ trong đôi mắt ấy tự nhiên đến mức đáng sợ.
“Thật xin lỗi.” Tư Đình Liệt siết chặt bàn tay, cố kìm nén cảm xúc: “Cô Thẩm trông rất giống một người quen cũ của tôi, tôi nhận nhầm rồi.”
Ai nghe cũng cảm thấy buồn cười.
Đã bao năm trôi qua, câu xin lỗi đầu tiên mà kẻ từng tổn thương cô thốt ra lại là trong hoàn cảnh như thế này.
Mạnh Nhân Chi khẽ cong môi, nở một nụ cười mơ hồ.
Cô hận Tư Đình Liệt không? Từng hận, đương nhiên là hận.
Cô hận anh đã mù quáng, đúng sai không phân biệt. Hận anh đã lấy đi trái tim cô, lấy đi quả thận của cô, để rồi đẩy cô vào bảy năm sống không bằng chết.
Nhưng tất cả những điều đó đã là quá khứ.
Thế nên, lời xin lỗi này dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa.
“Không sao, âu cũng là hiểu lầm thôi. Nhưng âu phục của anh bị ướt rồi, để nhân viên phục vụ dẫn anh đến phòng thay đồ nhé.”
Mạnh Nhân Chi gật đầu, nhã nhặn và thông cảm, như thể đã thật sự tha thứ.
Sau đó, cô khoác tay ông La Ngọc, uyển chuyển tiến vào sàn nhảy.
Mặc cho ánh mắt nóng rực của Tư Đình Liệt dõi theo, cô không hề ngoái lại.
Tư Đình Liệt, rất lâu sau đó, không phải tha thứ mà chỉ là buông bỏ.
Đến giờ phút này, giữa anh và cô đã tồn tại một hố sâu ngăn cách không cách nào lấp đầy, khiến mọi thứ thay đổi hoàn toàn.
Cô không còn hận anh, cũng chẳng bao giờ yêu anh nữa.
Tư Đình Liệt nhìn Mạnh Nhân Chi, hay đúng hơn là Thẩm Tư Quỳnh, người đang cư xử vô cùng tao nhã, hòa hợp giữa các nghệ sĩ và những ông trùm thương mại.
Một cơn đau nhói mãnh liệt dấy lên trong lồng ngực.
Đây rõ ràng chính là Mạnh Nhân Chi.
Là người từng khóc không ngừng trong mơ, nhưng giờ đây ánh mắt lạnh lùng đến vô cảm.
“Vì sao em phải giả vờ như không quen biết anh?”
Nhìn bóng lưng mảnh mai ấy, Tư Đình Liệt thì thầm, gần như tự nói với chính mình.
“Nhưng không sao, chỉ cần em trở về, chỉ cần em trở về là được.”
Khóe môi anh khẽ cong lên, nụ cười hiện rõ chút bi thương lẫn nhẹ nhõm. Nỗi u ám đeo bám suốt bao năm qua bỗng chốc tan biến.
Mạnh Nhân Chi, chúng ta còn cả một đời để gặp lại.
Hai tiếng sau, tại nhà họ Mạnh.
Tư Đình Liệt bảo trợ lý Lý báo tin Mạnh Nhân Chi đã xuất hiện cho gia đình cô biết.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Cậu nói gì? Các cậu gặp được Nhân Chi rồi sao?”
Mẹ của Mạnh Nhân Chi run rẩy đến mức suýt đánh rơi tách trà.
May mắn thay, Mạnh Nguyệt Kiều nhanh tay đỡ lấy.
“Chị Nhân Chi... Bây giờ chị ấy đang ở đâu? Chị ấy sống có tốt không? Sức khỏe thế nào rồi?”
Đặt tách trà xuống, Mạnh Nguyệt Kiều cũng không kiềm được mà lo lắng hỏi dồn.
“Trợ lý Lý, chị hai giờ ra sao? Anh nói rõ đi!”
“Nhị tiểu thư yên tâm, đại tiểu thư hiện giờ rất ổn, chỉ là...”
Trợ lý Lý lộ vẻ khó xử, lưỡng lự không biết có nên nói cho nhà họ Mạnh biết chuyện Mạnh Nhân Chi giờ đã là Thẩm Tư Quỳnh.
“Chỉ là chuyện gì? Anh nói nhanh đi!” Mạnh Nguyệt Kiều thúc giục.
“Đại tiểu thư đã đổi tên, bây giờ cô ấy tên là Thẩm Tư Quỳnh, là một tài năng trẻ đầy triển vọng trong lĩnh vực hội họa, được nhiều người khen ngợi.”
Dưới ánh mắt đầy lo âu của cả nhà họ Mạnh, trợ lý Lý rốt cuộc cũng nói ra sự thật.
Mẹ của Mạnh Nhân Chi ngẩn người: “Hội họa? Mẹ chưa từng biết con bé biết vẽ tranh...”
Giống như chìm vào dòng hồi ức, đôi mắt bà lập tức đỏ hoe.
“Trợ lý Lý, phiền anh đợi một lát.”
Nói xong, bà vội vàng bước lên tầng hai, vào phòng ngủ.
Chỉ một lát sau, bà quay lại, trên tay cầm một túi lớn chứa đầy giấy vẽ và những bức tranh.
Đây là những bức tranh bà từng vẽ khi mang thai Mạnh Nhân Chi, từ 27 năm trước.
“Phiền anh, nếu có thể, hãy giúp tôi đưa những thứ này cho con bé. Tôi chưa từng cho nó tình yêu của một người mẹ, chưa từng nuôi dạy nó. Khi nó trở về, tôi lại càng thiên vị kẻ đã chiếm lấy thân phận của nó từ nhỏ. Tôi không muốn biện hộ cho mình...”
Nói đến đây, giọng bà đã nghẹn lại.
“Chỉ là năm xưa, khi mang thai nó, tôi đã từng thề rằng sẽ yêu thương nó thật nhiều. Những bức tranh này là tôi vẽ cho đứa con chưa chào đời. Nếu nó muốn xem thì hãy để nó xem, nếu không muốn, đốt đi hoặc coi như rác mà xử lý cũng được.”
Bà mỉm cười, nhưng nụ cười lại đầy chua xót.
“Là cha mẹ sai. Cha mẹ không mong con bé tha thứ, chỉ cần con bé sống tốt, chỉ cần nó khỏe mạnh và hạnh phúc...”
“Là đã đủ rồi.”
23
Rõ ràng trước khi Mạnh Nhân Chi chưa chào đời, điều mẹ cô mong muốn nhất chính là con gái mình có thể sống khỏe mạnh và hạnh phúc.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại trở thành như bây giờ?
Đó là đứa con gái m.á.u mủ, là khúc ruột mà bà dứt ra, là người bà đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời.
Vậy tại sao, khi Mạnh Nhân Chi trở về, bà lại thấy cô khó ưa đến vậy? Tại sao không những không yêu thương cô, bà còn thốt ra những lời cay nghiệt, làm tổn thương cô chỉ vì một người khác?
Mỗi đêm sau khi sự thật phơi bày, mẹ của Mạnh Nhân Chi đều mơ thấy ngày cô vừa ra tù, quay về nhà họ Mạnh lần đầu tiên.
Một ngày khiến bà hối hận cả đời.
“Trợ lý Lý, tôi xin cậu, cầu xin cậu, nếu có bất kỳ tin tức nào của Nhân Chi, bằng mọi giá hãy báo cho tôi biết ngay lập tức. Dù cậu muốn báo đáp gì, chỉ cần nói, cậu được Tư Đình Liệt trả bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi.”
Mẹ của Mạnh Nhân Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y trợ lý Lý, ánh mắt đầy sự van nài.
Trợ lý Lý vội vàng đáp: “Bà đừng nói vậy, đây vốn là công việc thiếu gia giao cho tôi, bà yên tâm.”