Lời Hứa Trong Đôi Mắt Xuyên Thấu - 25.
Cập nhật lúc: 2024-08-21 10:16:03
Lượt xem: 239
Mấy ngày sau.
Bố mẹ Tần đích thân đến.
Khi nhận được tin này, Tống Nam Thời ngồi thẳng lưng.
Anh nhìn tôi, "Cô lên lầu nghỉ ngơi trước đi."
"Họ đến để đưa tôi về."
"Tôi biết." Anh gật đầu, "Nhưng chỉ cần cô không muốn, không ai có thể đưa cô rời khỏi đây."
Khi nói điều này, toàn thân anh tỏa ra một khí chất lạnh lùng và uy nghiêm.
Cảm giác được bảo vệ khiến tôi cay cay sống mũi, nhưng...
"Tống Nam Thời, tôi phải về."
"Tại sao?" Đôi mắt sâu thẳm của anh tràn đầy sự khó hiểu.
"Bởi vì tôi..." Tôi không biết phải nói với anh về chuyện giữa tôi và Tần Liên Tâm thế nào, chỉ nói: "Tôi có lý do phải quay về."
Nhận thấy ánh mắt anh có chút hụt hẫng, tim tôi như bị đ.â.m một nhát.
Nhưng tôi vẫn dời ánh nhìn, giả vờ như không thấy.
Cuối cùng, anh vẫn tôn trọng sự lựa chọn của tôi.
Để tôi rời đi.
Do mối "quan hệ" giữa tôi và Tống Nam Thời, lần này trở về nhà họ Tần, đãi ngộ của tôi tăng vọt.
Và tôi cũng đã lấy lại được tự do.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/loi-hua-trong-doi-mat-xuyen-thau/25.html.]
Giá trị của tôi đối với họ hiện tại chỉ đủ để miễn cưỡng so sánh với Tần Liên Tâm, họ sẽ không lựa chọn giữa hai người.
Lần trước Tần Nhất lén mang đồ ăn cho tôi, bị bố anh ấy bắt gặp.
Chắc chắn anh ấy đã bị phạt.
Tôi liền đi thăm anh ấy.
Tôi biết anh bị đánh, nhưng khi thấy anh nằm bất động trên giường với vẻ thê thảm, tôi vẫn giật mình.
"Sao thế này?"
Nếu anh ấy bị thương nặng vì tôi, thì tôi đúng là tội lỗi.
Nghe vậy, Tần Nhất ngồi bật dậy, lập tức trở nên khỏe mạnh như rồng như hổ.
"Không sao đâu, tôi chỉ giả vờ thôi, dù ông ấy có tàn nhẫn đến đâu, ông ấy vẫn là bố tôi, hổ dữ cũng không ăn thịt con mà!"
Tôi vẫn chưa yên tâm.
Tôi dùng khả năng nhìn xuyên thấu để kiểm tra toàn thân anh ấy, xác định chỉ có vài vết thương nhẹ, xương cốt và nội tạng không bị tổn hại, tôi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt."
Nhưng chẳng mấy chốc, tôi nhận ra vẻ u sầu trên khuôn mặt anh ấy, "Anh sao vậy? Nhíu mày đến nỗi kẹp c.h.ế.t muỗi rồi, trông còn phiền hơn cả tôi."
"Haizz!" Anh ấy thở dài, "Bố tôi muốn tôi kết hôn, lấy một người họ hàng xa của nhà họ Tần, để sau này tôi có thể dựa vào mối quan hệ đó mà thừa kế vị trí quản gia của ông ấy."
"Nếu anh không thích, có thể từ chối. Anh có thể rời khỏi nhà họ Tần, rời khỏi Long Thành, đi nơi khác phát triển."
"Tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng..." Dừng lại một lúc, anh ấy cười khổ, "Nhưng dù tôi có thể đi, người tôi thích cũng không thể đi."
Nghe vậy, tôi sững sờ.
Một lúc lâu sau, tôi mới vỗ vai Tần Nhất, "Anh sẽ cưới được người mình thích mà, thật đấy!"