Ngoài việc cố tình tạo ra đủ loại “gặp gỡ tình cờ” ở khắp các nơi, tôi còn đến bệnh viện l.à.m t.ì.n.h nguyện viên ở quầy hướng dẫn, nhờ vậy mà xác suất gặp anh tăng lên rõ rệt.
Sau một thời gian kiên trì vừa mềm mỏng vừa không ngừng nỗ lực, cuối cùng tôi cũng theo đuổi được anh. Nhưng kết quả lại khác xa với hình ảnh tình yêu ngọt ngào mà tôi từng mơ tưởng.
Ba tháng bên nhau, ngày nào anh cũng bận tối mặt mũi, nếu không đang họp thì cũng đang phẫu thuật, đến cả hẹn nhau đi xem phim, anh cũng phải ôm laptop ngồi gõ luận văn.
Ngay cả lần duy nhất ăn tối dưới ánh đèn mờ ảo, anh chỉ vừa nhận một cuộc điện thoại đã vội vã rời đi, để tôi lại một mình ngồi trong căn phòng trống.
Tôi lặng lẽ dọn sạch bàn ăn, ngay cả một lá rau cũng không để lại.
Dù sao đó cũng là do chính tay anh nấu, bỏ đi thì lãng phí.
Tôi lại tự an ủi mình: Là bạn gái của một bác sĩ bận rộn, tôi phải hiểu và thông cảm cho công việc của anh.
Thế nhưng, những tủi thân nhỏ trong lòng tôi vẫn không tránh khỏi, ngày một nhiều hơn.
Cho đến đêm trước buổi triển lãm gốm sứ, anh mới nhắn tin cho tôi:
“Xin lỗi Tô Sơ, buổi triển lãm ngày mai anh không đi cùng em được rồi.”
“Bệnh viện đột xuất thông báo, sáng sớm mai anh phải bay sang nước M để tham dự hội nghị học thuật.”
“Không sao đâu, vậy tôi tự đi cũng được.”
“Nhiều nhất là một tuần anh sẽ về, chờ anh nhé.”
“Ừ.”
Tôi tắt màn hình, nhìn chằm chằm vào hai tấm vé đặt trên bàn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Đột nhiên thấy lòng trống rỗng đến lạ.
Lần đó là buổi triển lãm cá nhân chính thức đầu tiên của tôi, tôi đã thật sự rất muốn anh ở bên mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/loi-chia-tay-khong-phe-duyet/7.html.]
Tối hôm đó, tôi trằn trọc cả đêm không ngủ nổi.
Sáng hôm sau, sau khi chắc chắn anh đã lên máy bay, tôi gửi tin nhắn đã viết sẵn từ đêm qua:
“Trình Hiên, tôi không còn thích anh nữa. Chúng ta chia tay đi.”
Sau đó, tôi chặn tất cả liên lạc của anh.
Tuy rằng động tác dứt khoát như hổ dữ, nhưng trong lòng tôi thật sự không dễ chịu chút nào.
Buổi triển lãm hôm ấy là bạn thân tôi – Diêu Mật – đi cùng.
Tôi ôm lấy cô ấy, vừa cười vừa nghẹn ngào:
“Cậu à, vẫn là cậu tốt với tôi nhất.”
Cô ấy bĩu môi:
“Cậu thật sự đá bác sĩ Trình rồi hả?”
Tôi gật đầu.
“Ban đầu cậu theo đuổi người ta đến nửa năm trời, giờ ở bên nhau mới mấy tháng đã buông tay?”
“Trình Hiên vốn dĩ là một cỗ máy phẫu thuật vô tình mà.”
Tôi vừa gắp miếng cá cho vào miệng vừa nói:
“Dù sao tôi cũng không thích anh ta nữa.”
Lời vừa dứt thì bị xương cá đ.â.m nghẹn.
“Khụ khụ…”
“Thấy chưa, nói dối là bị trời phạt đấy.”