Gần đây Tưởng Tư Duy bận rộn muốn phát điên, thời gian gọi video nói chuyện với bạn gái cũng giảm đi nhiều. Anh làm việc liên tục trong vòng nửa tháng, cuối cùng hôm nay cũng xong xuôi.
Tất cả các bạn học trong phòng thí nghiệm hẹn nhau tối nay cùng đi ăn khuya, Tưởng Tư Duy đi tuốt ở phía trước, chỉ muốn tranh thủ thời gian về ký túc xá để lấy điện thoại.
Sáng nay anh ra ngoài vội vã nên bỏ quên điện thoại ở ký túc xá, buổi trưa anh đã mượn điện thoại bạn gọi cho Lâu Già nhưng cô không nghe máy.
“Tư Duy, cậu đi gấp thế làm gì, đi ăn xiên nướng với bọn tôi đi.” Một bạn nam gọi với theo bóng lưng Tưởng Tư Duy.
Anh xua xua tay: “Lần sau đi, tôi khao.”
Tưởng Tư Duy nóng lòng muốn về nhà, chỉ thiếu mỗi việc chạy. Khi đi ra khỏi tòa nhà giảng đường, đột nhiên có một bóng dáng nhỏ bé ở đối diện lao về phía anh.
Kèm theo đó là một tiếng gọi “ba ơi” trong trẻo, hoàn toàn khiến mấy người bạn đi phía sau anh dừng bước, vẻ mặt họ như đang hóng hớt tin sốc vậy.
Tưởng Tư Duy cũng sửng sốt trong giây lát, khi nhận ra cái đầu trơn bóng kia là ai, cả người anh tựa như giật một cái rồi bất chợt trở nên xao động.
Anh đưa mắt nhìn ra phía sau, khi nhìn thấy người vốn đang ở xa ngàn dặm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, ánh mắt anh lập tức sáng rực lên, cảm xúc kích động đến mức anh không nói được một chữ nào.
“Sao vậy?” Lâu Già đi đến trước mặt Tưởng Tư Duy, cười tít mắt nhìn anh.
“Sao, sao tự dưng em lại đến đây.” Tưởng Tư Duy chậm chạp tìm lại giọng nói của mình, vẫn còn đang ngơ ngác: “Không phải anh đang nằm mơ chứ.”
“Toang rồi, Tiểu Tỉnh, ba con bị ngốc rồi.” Lâu Già nói: “Nhéo cho ba tỉnh táo lại nhanh đi.”
Tiểu Tỉnh nghe lời nhéo cánh tay Tưởng Tư Duy một cái, không đau lắm nhưng cũng đủ để Tưởng Tư Duy tỉnh táo lại, rồi anh bất ngờ làm nũng với cô: “Ôm một cái đi.”
Má ơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-23-ngoai-truyen.html.]
Nhóm bạn đứng xem phía sau không kìm được mà nhỏ giọng xì xầm đầy kinh ngạc, đây là Tưởng Tư Duy mà họ quen biết sao?
Lâu Già đương nhiên sẽ đáp ứng mong muốn của anh, cô đi về trước một bước, dang tay ôm lấy anh. Mùa hè ở Tễ Bắc rất nóng, nhiệt độ lồng n.g.ự.c Tưởng Tư Duy còn cao hơn thế.
“Anh rất nhớ em.” Tưởng Tư Duy nhỏ giọng nói, kích động đến mức cơ thể phát run một cách mất kiểm soát: “Vui quá đi.”
Lâu Già cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ lưng anh rồi lại nhéo tai anh một cái hệt như đang vỗ về một chú cún nhỏ, chờ cảm xúc anh ổn định lại cô mới bảo anh buông ra.
Tưởng Tư Duy không chịu, dụi dụi đầu.
Lâu Già ngẩng đầu lên rồi đẩy đầu anh ra, cô nhìn ra phía sau, cười hỏi: “Đó là bạn của anh phải không? Anh không muốn giữ chút thể diện cho mình trước mặt họ à?”
“Yêu đương cần gì phải giữ thể diện?” Tưởng Tư Duy phản bác rất hợp lý: “Lúc họ yêu đương cũng có giữ thể diện cho anh tí nào đâu.”
Tưởng Tư Duy có thể nhớ cả đời chuyện họ bảo anh chụp ảnh giúp rồi kết quả là hôn nhau ngay trước mặt anh.
Lâu Già cảm thấy buồn cười, đang định hỏi có cần chào hỏi họ không thì mấy người bạn kia đã thức thời rời đi trước, còn cố ý đi hướng ngược lại với hai người.
Đúng lúc Tưởng Tư Duy cũng không muốn lãng phí thời gian giới thiệu với họ vào tối nay, bây giờ anh chỉ muốn tìm một chỗ để nói chuyện với Lâu Già mà thôi.
“Hai người đến đây lúc nào? Ăn gì chưa? Anh về ký túc xá lấy ít đồ trước được không?” Suốt đường đi, Tưởng Tư Duy có rất nhiều câu hỏi, có lúc Lâu Già còn trả lời không xuể.
Đến tận khi cô đã nhận phòng ở khách sạn, miệng Tưởng Tư Duy vẫn chưa chịu ngừng.
Lâu Già nhìn đôi môi không ngừng lảm nhảm của anh, nhân lúc Tiểu Tỉnh vào nhà vệ sinh tắm, cô dường như không nhịn được nữa nên đã kéo anh đến trước mặt mình và hôn anh.
Tưởng Tư Duy chỉ sững sờ trong một giây, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống theo lực kéo của Lâu Già. Anh rất thích ôm chặt cô khi hai người hôn nhau, tính xâm chiếm cũng rất mạnh mẽ.