Liễu Như Yên - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:43:03
Lượt xem: 426
Tôi không thể không nhắm mắt lại, lạnh cả người. Quả nhiên, Liễu Như Yên chưa bao giờ buông bỏ chuyện này.
Cô ta thủy vẫn luôn cảm thấy gả cho tôi quá oan uổng, vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm đó cha mẹ cô ta áp bách cô ta. Cô ta trút cơn giận lên tôi và mẹ tôi. Nhưng chúng tôi, mới là vô tội nhất. Tôi đã yêu trúng một người như vậy!
Nói xong lời tàn nhẫn, Liễu Như Yên kéo Tống Dịch Xuyên quay đầu rời đi.
Tống Dịch Xuyên hiển nhiên rất đắc ý, nhưng không lộ ra ngoài, chỉ nói thẳng với Liễu Như Yên: “Như Yên, em đừng nóng giận, tức giận không tốt cho sức khỏe.”
“Đừng nói nữa! “Liễu Như Yên đột nhiên rống lên một câu.
Tống Dịch Xuyên nghẹn họng, không thể tin được Liễu Như Yên lại có thái độ này.
“Xin lỗi, em có chút phiền.” Liễu Như Yên rống xong, cũng có chút hối hận, xoa xoa thái dương.
Hai người trầm mặc về đến nhà, Liễu Như Yên trở về phòng, do dự thật lâu, mở điện thoại của Giám đốc bệnh viện.
6.
Giám đốc bệnh viện là bạn học thời trung học của cô ta, hai người vẫn luôn liên lạc.
“Tôi muốn hỏi một chút, bệnh viện cậu có phải từng có bệnh nhân tên là Tạ Nam Châu hay không ?”
Giám đốc bệnh viện gật đầu, nói: “Đúng vậy, bệnh nhân này bị ung thư máu, qua đời nửa tháng trước.”
Giám đốc bệnh viện nói với Liễu Như Yên, đó là một người trẻ tuổi không tệ. Vốn có cơ hội cứu được, nhưng tủy xương dùng để cứu mạng bị người ta hớt tay trên, c.h.ế.t thê thảm ở tuổi thanh xuân tươi đẹp, lúc c.h.ế.t bên người chỉ có mẹ già, thật sự đáng thương.
Giám đốc bệnh viện thở dài một tiếng, sau đó lại tò mò hỏi: “Cậu quan tâm bệnh nhân này làm gì?”
Liễu Như Yên nhất thời không trả lời, cô ta bị hai chữ “qua đời” làm cho khiếp sợ, trong đầu trống rỗng.
Giám đốc bệnh viện thúc giục hai tiếng, cô mới vô thức trả lời: “Tạ Nam Châu là chồng tôi.”
“Cái gì?! Giám đốc bệnh viện cực kỳ kinh ngạc: “Tôi vẫn cho rằng cậu và Tống Dịch Xuyên ở bên nhau, không đúng, ai có thể lấy tủy xương từ nhà các cậu chứ?”
Là Liễu Như Yên.
Di động trong tay Liễu Như Yên rơi xuống đất phát ra tiếng vang thật lớn, bản thân lại vô hồn không phát hiện ra.
“Như Yên, làm sao vậy?” Tống Dịch Xuyên nghe được tiếng động, vội vàng đẩy cửa đi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lieu-nhu-yen/4.html.]
“Dịch Xuyên, Tạ Nam Châu, anh ấy đã qua đời!” khiếp sợ và luống cuống thật sâu vây quanh Liễu Như Yên, hai tay cô ta khẽ run rẩy, tựa như một đứa trẻ mắc lỗi.
Cô ta bất giác giữ chặt vạt áo Tống Dịch Xuyên: “Sao anh ấy có thể c.h.ế.t chứ? Sao anh ấy có thể c.h.ế.t chứ? Anh ấy nói anh ấy bị bệnh, anh ấy nói anh ấy bị ung thư máu, nhưng em không tin, em đã cướp tủy xương rồi.”
Giọng nói của Liễu Như Yên cũng đang run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn ra từ hốc mắt đỏ lên: “Anh ấy không nói dối... Anh ấy thật sự bị bệnh!”
“Như Yên, đây không phải lỗi của em!”
Tống Dịch Xuyên không ngờ ở trong lòng Liễu Như Yên tôi lại quan trọng như vậy, biểu tình cứng ngắc trong nháy mắt, sau đó lập tức ôm lấy Liễu Như Yên, một dịu dàng an ủi cô ta: “Chúng ta đều không nghĩ tới sự tình sẽ là như vậy, ai bảo anh ta không nói rõ ràng với em chứ?”
Ánh mắt Liễu Như Yên đã bị nước mắt che đậy, cô ta mờ mịt ngẩng đầu.
Tôi thưởng thức sự bình tĩnh của Liễu Như Yên. Vì yêu thích sự kiêu ngạo của Liễu Như Yên, tôi đã từng hy vọng cô ta vĩnh viễn giữ được tư thái này, không muốn nhìn thấy cô ta rơi lệ. Nhưng đó là quá khứ.
Bây giờ nhìn cô ta thương tâm rơi lệ, tôi lại không có cảm giác gì. Liễu Như Yên đã biết khóc rồi, lúc tôi sắp chết, cô ta ở đâu?
“Đúng vậy, là chính anh ấy không nói rõ ràng với tôi...” Liễu Như Yên thì thào tự nói, tự nhiên tựa vào n.g.ự.c Tống Dịch Xuyên trong: “Nhưng là, nhưng là, em...”
“Đừng buồn, em vốn không yêu Tạ Nam Châu, không phải sao?” Tống Dịch Xuyên gia tăng thế tấn công, lau đi nước mắt của cô ta: “Chúng ta đến tham gia tang lễ của anh ta, thương tiếc anh ta là đủ rồi. Con người luôn phải nhìn về phía trước.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Liễu Như Yên vẫn không thể chấp nhận sự ra đi của tôi. Dù sao thì sáu năm qua làm bạn với nhau, cô ta đã sớm quen với việc tôi đối tốt với cô ta.
Nhưng hiện tại Tống Dịch Xuyên là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô ta, Liễu Như Yên mờ mịt chỉ có thể tiếp nhận đề nghị của Tống Dịch Xuyên.
“Được, chúng ta đến dự tang lễ, chúng ta đi xin lỗi Nam Châu.” Liễu Như Yên thì thào tự nói.
Tôi gần như bật cười.
Làm sao tôi có thể chấp nhận lời xin lỗi của đôi nam nữ cặn bã này chứ?
Bạn bè khi còn sống của tôi cũng không ít. Nhưng bọn họ ở khắp trời nam biển bắc, lại có sự nghiệp và gia đình của mình, đột nhiên nhận được tin tôi chết, cũng không có cách nào để tới tham gia tang lễ của tôi. Cùng lắm là uống hai chén rượu, cảm thán vài câu cuộc sống vô thường.
Cho nên tang lễ của tôi hơi vắng vẻ, bạn bè thân thích hai ba người đến đưa vòng hoa viếng tôi.
Lúc này, Liễu Như Yên kéo Tống Dịch Xuyên đi vào.
“Các người tới làm gì?” Mẹ tôi lạnh lùng nhìn hai người.