Liên Nương - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-12-21 08:52:39
Lượt xem: 7,171
Dù đã vô cùng cẩn thận, nhưng ngay khi đặt chân vào phạm vi doanh trại, các trướng xung quanh lập tức sáng rực ánh lửa, còn Lưu thẩm đang quỳ trước đại trướng.
Con gái bà, phần thân dưới trần trụi, hai chân đầy máu, ánh mắt vô hồn.
Lưu thẩm khóc lóc thảm thiết, ánh mắt nhìn ta đầy oán hận.
Bà trách ta đã lẻn ra ngoài trong đêm làm Tướng quân nổi giận, nếu không Tiểu Đào đã chẳng ra nông nỗi này.
Chiêu Lăng vận chiến giáp màu bạc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía ta.
"Quân y, vừa rồi ngươi đã đi đâu?
"Ngươi đã tìm đến quân đội nhà họ Quý, định bán đứng quân tình của ta phải không?"
Lời sau ẩn chứa sát ý, lập tức có hai binh sĩ ập tới áp giải ta.
Một trong số đó, từng được ta nối lại xương, vậy mà giờ đây hắn tát thẳng vào mặt ta, quật ngã xuống đất.
"Nhìn cái gì mà nhìn, xúi quẩy. Thu lại ánh mắt ấy, thành thật trả lời Tướng quân."
Ta chống tay xuống đất, nửa bên mặt bỏng rát, lòng không khỏi dâng lên ba phần cay đắng.
Rồi từ trong người, ta lấy ra một tấm bản đồ nhàu nhĩ.
"Tướng quân, vì đại quân của ngài, ta đã một thân một mình mạo hiểm vào sâu trong quân doanh của địch, vẽ ra bố trí binh lực xung quanh của quân đội nhà họ Quý. Một lòng trung nghĩa, lại đổi lấy kết cục này sao?"
Ngay sau đó, ta châm lửa vào tấm bản đồ.
Chỉ cần động tác của ta lệch đi một chút, tấm bản đồ này sẽ hóa thành tro bụi.
Chiêu Lăng cười lạnh:
"Nếu ngươi dám dùng một tấm bản đồ giả để đùa giỡn bản tướng, hôm nay tất cả thân thuộc của ngươi sẽ không ai được sống sót."
"Đùa giỡn? Tướng quân nghĩ rằng tiểu nữ có tư cách gì để lừa gạt Tướng quân?
"Tiểu nữ và cả gia đình đều đang ở dưới trướng của ngài, chỉ cần có chút sai sót, ngài bóp c.h.ế.t chúng ta cũng dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Tĩnh Uyển không dám đùa giỡn với Tướng quân, càng không đủ tư cách để làm vậy."
Tấm bản đồ là con đường sống duy nhất của ta.
Ta không thể thua, cũng không dám thua.
Đối đầu trong chốc lát, cuối cùng Chiêu Lăng cũng tin.
"Giao bản đồ ra đây, bản tướng sẽ tin rằng ngươi không hai lòng, từ nay sẽ bảo vệ gia đình ngươi an toàn."
"Nhưng giờ điều kiện đã thay đổi. Thứ ta muốn không chỉ là mạng sống."
Giao lợi thế vào tay người khác, trao toàn bộ con bài của mình, phía trước chỉ còn con đường chết.
Nhìn gương mặt vô hồn của Tiểu Đào, ta đốt tấm bản đồ trong tay.
Ta đốt nó, bởi vì những năm tháng theo Quý Nguyễn, ta đã sớm khắc ghi rõ ràng lộ tuyến hành quân của hắn. Ta muốn dùng nó để đổi lấy một con đường sống thực sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Chiêu Lăng tức giận bật dậy khỏi ghế, hắn bóp cổ ta.
"Gan ngươi lớn lắm, dám thương lượng với bản tướng!"
"Tướng quân nói đùa rồi. Ta nhát gan lắm, đặc biệt là sợ chết."
Nghe vậy, lực tay của hắn càng mạnh, sắc mặt ta dần tím lại.
Trước khi nghẹt thở, Chiêu Lăng buông tay, ném ta xuống đất.
"Nói đi, ngươi muốn gì?"
Ta lau vết m.á.u trên khóe miệng, ho khan một hồi, lần đầu tiên ngước nhìn thẳng vào Chiêu Lăng.
Một kẻ mang vẻ ngoài như ngọc thụ lâm phong, nhưng nội tâm lại lạnh lẽo như La Sát.
Hắn chưa từng coi người khác là con người, càng không xem nữ nhân ra gì, chỉ xem các nàng như những món đồ tiêu khiển.
Đích tỷ của ta, kiếp trước nàng ở trong tay Chiêu Lăng, hẳn đã rất khổ sở.
Với dung mạo của nàng, ở bên Quý Nguyễn chắc chắn sẽ dễ sống hơn.
Ta rút thanh kiếm bên hông hắn.
Chiêu Lăng đứng bất động. Hắn rất tự tin, dù ta cầm lưỡi kiếm trong tay cũng không đủ khả năng g.i.ế.c hắn, và ta cũng không định làm vậy.
Ta cầm kiếm, đi đến bên cạnh Lưu thẩm, trao nó cho bà.
"Thời buổi này, giữ được mạng sống là quan trọng nhất, những thứ khác đều không đáng kể.
"Huống chi, oan có đầu, nợ có chủ. Ai đã hại Tiểu Đào, thì hãy cầm kiếm mà đích thân trả thù!"
Ta nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Vì một tấm bản đồ, g.i.ế.c vài binh sĩ, chuyện này Chiêu Lăng không ngần ngại làm.
Lập tức có ba tên binh sĩ hoảng loạn muốn chạy trốn, chưa đợi Chiêu Lăng ra lệnh, đã có người bắt ba tên súc sinh đó lại.
Lưu thẩm gào lên một tiếng đầy đau đớn, cầm lấy thanh kiếm, c.h.é.m ba mươi nhát.
Nhát nào cũng chạm đến tận xương, m.á.u từ ba kẻ khốn kiếp đó tuôn trào, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Từ ngày đó, Chiêu Lăng dựa vào ta như một tấm bản đồ sống, nhiều lần đánh bại Quý Nguyễn, thậm chí lấy ít thắng nhiều, đại phá quân địch.
Năm năm trôi qua, ta từng bước ngồi lên vị trí quân sư.
Thế nhưng, Quý Nguyễn như được thần linh giúp sức, dân chúng tìm đến nương nhờ hắn ngày càng đông.
Dù Chiêu Lăng không cam tâm, cuối cùng cũng chỉ có thể rút lui hai mươi dặm, đóng quân tại huyện Nhữ.
Vào mùa đông, trong huyện g.i.ế.c lợn ăn mừng, nói rằng đã bắt được quân địch. Toàn quân hân hoan trong lễ hội.
Khi tấm vải đỏ trên lồng giam được mở ra, rượu trong chén ta tràn ra ngoài.
Đích tỷ đã bị bắt...