Lão đại ,có thể yêu anh được không? - Chương 9 : Tạ Phong gặp nguy hiểm!!!
Cập nhật lúc: 2024-10-03 00:24:26
Lượt xem: 151
17. Khi Tạ Phong chạy vào phòng ăn được gửi trên định vị, chỉ thấy mọi người la liệt trên bàn, nhưng hắn chưa kịp làm gì đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, hắn lập tức mất đi ý thức.
Ba người kia ở ngoài liên tục nhìn đồng hồ, Tạ Lễ liền kêu lên “Không ổn” rồi xông thẳng vào bên trong.
Bọn họ đã dặn nếu vào trong thì phải gửi tin nhắn luôn, nhưng không hề nhận được, khả năng Tạ Phong gặp nguy hiểm rồi.
Đứng trước cửa, sắc mặt cả ba bỗng chốc tối
Trừ người ở đoàn phim, bóng dáng Tạ Phong không thấy đâu nữa.
“Chết tiệt!” Tạ Lễ chửi thề, chậm một bước rồi.
“Là thuốc mê” Lạc Tư Niên vội rút ra khăn ướt, đưa lên mũi, hai người kia cũng cảm nhận được mà lùi lại.
Tạ Lễ nghiến răng, Tiểu Phong không giống họ, sẽ không nhận ra mùi thuốc mê, hơn nữa sau khi chạy đến đây, nhất định sẽ thở dốc và lấy lại hơi, bọn bắt cóc biết rõ nên đã đặt bẫy ở ngay sau cánh cửa, lúc đó khi Tiểu Phong lấy hơi, sẽ hít lượng lớn thuốc, dễ dàng bất tỉnh.
“Lão hồ ly này!”
Bên Italia, Thẩm Mặc Ninh đang ngồi đánh cờ thì nhận được điện thoại, nghe xong cô lạnh “Ai cho phép các chú tự ý quyết định?!”
“Ối chà, Thẩm lão đại sao lại tức giận thế?” Người phía trước đợi cô cúp máy, mang dáng vẻ không màng sự đời hỏi câu trái ngược.
Thẩm Mặc Ninh thở ra, “Để Thiên lão đại phải chê cười rồi trong nhà có chút chuyện....”
Ở một căn nhà to, rộng lớn :
“Ưm...”
“Ha, tỉnh rồi à”
Tạ Phong nheo nheo mắt làm quen ánh sáng, khi nhìn rõ người trước mặt, hắn hơi cau mày “.... Phong cách chào hỏi của Thẩm nhị lão gia đúng là đặc biệt, bội phục”
Việc Thẩm Trạch và Thẩm Mặc Ninh trở mặt thành thù ai ai cũng biết, đương nhiên ông ta cũng chẳng thèm vòng vo Tam Quốc hay diễn trò gì cả, trực tiếp bắt cóc người đem về.
“Tạ Phong, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay”
Điệu cười này thực sự chói tai, và hắn cũng không thể quên được, hắn bình thản “Sao? Muốn ngồi bóc lịch thật à Phó thiếu gia?”
“Mày!!!” Phó Tư mặt mày bặm trợn, nom rất khó coi, anh ta đi lại, một tiếng chát vang lên, mặt Tạ Phong ăn trọn cái tát mà lệch sang một bên, má trái in rõ hình bàn tay, vết thương không những đỏ ủng, rát mà còn nhức nhối, nhưng hắn vẫn nhướn mày thách thức.
“May cho mày là tao mắc chứng OCD, một bên, có vẻ không được cân xứng lắm”
Tạ Phong cười lạnh, nhổ bãi nước bọt toàn m.á.u vào mặt đối phương, “Nhẹ quá đấy đại thiếu gia, chưa ăn cơm à?”
Phó Tư bị chọc giận, sút một cước vào bụng hắn, đá thẳng vào cẳng chân hắn khiến hắn quỳ xuống.
Tạ Phong phun ra một bụm máu.
“Mày bây giờ chỉ là con ch.ó mặc tao xử lí, cũng dám vênh mặt tự cao?!” Phó Tư điên cuồng đạp hắn, mặt đầy thỏa mãn.
Tạ Phong như đã nói từ trước, sức khỏe vô cùng yếu, bây giờ ăn liên hoàn cước kia, đã sớm không chịu nổi, đầu óc quay cuồng, lập tức ngất xỉu.
“Mẹ nó, còn chưa đánh đủ, giả c.h.ế.t cái gì, tỉnh lại” Phó Tư định tát hắn cái nữa liền bị Thẩm Trạch ngăn lại, ông lạnh lùng “Đủ rồi, đánh c.h.ế.t rồi làm sao ra điều kiện với Thẩm Mặc Ninh”
Phó Tư khó chịu nhưng cũng phải nghe theo, anh ta hất hắn, còn đạp thêm một cái “Tiện cho mày, đồ xui xẻo.” Dám cướp người tao yêu, như vậy còn quá hời cho mày.
Phía bên Tạ Lễ, anh sốt ruột đẩy người đang ngồi bấm máy tính ra, “Thế nào rồi?”
“Lão nhị, camera đến ngã năm này thì mất tín hiệu, xe cũng không có biển, không thể xác định vị trí”
“Mẹ kiếp!”
Lạc Tư Niên ngăn anh ta nổi điên tính đ.ấ.m người kia, “Minh nhị, bình tĩnh, không phải mỗi anh là tức giận, Tiểu Phong đều là bọn tôi theo dõi nó lớn lên đấy”
Lạc Tư Niên quá hiểu anh ta, biết anh sẽ nói những lời kiểu như : Không phải em trai anh mất tích, anh đương nhiên bình tĩnh rồi. Lời này trực tiếp làm Tạ Lễ nín họng.
“Biệt thự Thẩm Trạch chỉ có người hầu, không thấy ai khả nghi” Một người báo cáo
Tạ Lễ siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, Tiểu Phong....
Trong lúc họ đang rối bời, đột nhiên bên tai vọng ra giọng nói quen thuộc [Tất cả nghe lệnh]
Lão đại?!
“Cô định một mình đến đó?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lao-dai-co-the-yeu-anh-duoc-khong/chuong-9-ta-phong-gap-nguy-hiem.html.]
[Thẩm Trạch gọi điện, muốn tôi đến nhưng không được đưa theo người, các chú ở lại trụ sở, thông qua cam, nghe lệnh tôi]
“Rõ!”
Những lời như cô không thể đi, quá nguy hiểm đương nhiên họ có nghĩ đến, cũng muốn nói, nhưng Tạ Phong nằm trong tay Thẩm Trạch, họ cũng không thể bỏ, người hiện có thể cứu được Tạ Phong an toàn, chỉ có Thẩm Mặc Ninh.
[“Ninh Ninh, con đến rồi, A Trạch đang đợi con, con đi theo mẹ”]
Cả đám lập tức im lặng, tắt hết mic.
Ánh mắt Thẩm Mặc Ninh lạnh lẽo liếc Trần Ngọc Mai, bà ta không dám nhìn thẳng cô, bèn cúi đầu thấp xuống.
“Thẩm lão đại, muốn mời con thật khó”
Cô lạnh, “Bớt xảo ngôn, ông muốn gì nói đi”
“Hừ” Thẩm Trạch cũng không thèm diễn nữa, vào thẳng vấn đề “Ly hôn Tạ Phong, cưới Phó Tư”
“Nằm mơ” Thẩm Mặc Ninh vẻ chán ghét khi nhìn thấy Phó Tư đang đỏ mặt nhìn mình, cô đến liếc cũng không, nhìn thẳng Thẩm Trạch.
Quả thực hai người đã trở mặt nhưng vẫn không xử lí đôi bên, sở dĩ Thẩm Trạch vẫn còn e sợ thế lực của Thẩm Mặc Ninh, nếu cô thực sự c.h.ế.t ở đây, đám chó săn cô nuôi (theo mạch nghĩ của Thẩm Trạch ) khẳng định sẽ liều mạng với ông ta, mà ông ta còn chưa hưởng thụ đủ, đương nhiên chưa muốn chết. Thẩm Mặc Ninh thì ngược lại, cô muốn tìm được chứng cứ, khiến ông ta phải chịu tội trước pháp luật, vì chết, quá dễ dàng với ông ta.
“Thẩm Trạch, tôi sẽ tìm chứng cứ, cả người của ông ở Ita lẫn ông đừng hòng trốn thoát, tôi sẽ trả lại gấp 10 lần!”
Tạ Lễ nhíu mày, sao cô lại nói trực tiếp như vậy, mà lời nói cũng không hề logic...., anh giật mình hiểu ra, liền ra lệnh “Huy động toàn bộ nhân lực, nội trong 10p, nhất định phải tìm ra định vị này!”
“Rõ!!”
“Lạc tam, liên hệ với Thiên lão đại, có thể anh ta sẽ biết gì đấy” Tạ Lễ quay sang
Lạc Tư Niên gật đầu, mau chóng lấy điện thoại ra.
Bên này, Thẩm Trạch đang cười lớn, “Cứ thử xem, tao rất mong chờ mày và tao, ai sẽ ngã xuống trước.”
“Người đâu?” Thẩm Mặc Ninh ra ám hiệu ẩn như vậy, cô tin họ hiểu ý cô, mong rằng cô có thể câu thêm được 10p này.
“Muốn gặp? Dễ thôi, cứ thế mà làm”
Cô sầm mặt, “Xem người trước”
Thẩm Trạch không nhượng bộ ,ông ta ngồi xuống ghế, bình thản “Đồng ý trước”
“Mẹ kiếp, bọn chúng ép lão đại lấy thằng điên kia!!”
“Vậy A Tạ thì sao?!” Khuôn mặt lập tức đen sì, Thẩm Cửu ngược lại còn tức giận hơn cả Tạ Lễ.
Tạ Lễ vô cảm nhìn Thẩm Trạch qua màn hình, cô không thích em trai anh, nhưng anh tin cô sẽ không bỏ mặc hắn, vậy nên cho dù cô quyết định thế nào, hắn đều không nửa lời oán trách, bởi hắn biết, cô đã tận lực rồi.
Thẩm Mặc Ninh liếc ông ta, cô nhàn nhạt “Tự đ.ấ.m vào mặt đi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại đấy”
Phó Tư mặt đỏ lên vì xấu hổ, nhưng cùng lúc đó hận thù đối với Tạ Phong càng tăng mạnh, cô ấy vì hắn mà đối xử với cậu ta như vậy! Ban nãy thật hối hận khi chưa đánh c.h.ế.t hắn ta!
Tạ Lễ hơi trầm tư.
“Lão đại chọc giận bọn chúng như vậy, sợ rằng chúng sẽ trút giận lên A Tạ...” Thẩm Tam lo lắng, không biết A Tạ sao rồi... " Nó sức khỏe yếu như vậy...”
Tạ Lễ đột nhiên bừng tỉnh, phải, sức khỏe Tiểu Phong không tốt, họ đều biết, lão đại cô ấy càng hiểu rõ, cũng hiểu kết cục của chọc giận Thẩm Trạch, ông ta không đụng được vào cô, nhưng Tạ gia thì khác, vậy nên những lời ban nãy, thực chất là nói với bọn hắn!
Ngược _ HE
Nhưng... ‘tự đ.ấ.m vào mặt là ý gì’ ?
Có vẻ La Minh vẫn chưa hiểu. Thẩm Mặc Ninh hơi cau mày, nghĩ đôi chút, cô cười gằn “Có cần tôi nhắc nhở ông về vài tài khoản đang thâu tóm tiền tập đoàn ra nước ngoài không?”
Tạ Lễ bên kia sững người, cô nhấn mạnh từ ‘nhắc nhở’, anh đã hiểu ra, quay người ra hiệu im lặng rồi bật mic lên, đập nhẹ vào mic.
Đã nhận.
Thẩm Mặc Ninh thầm thở phào, bây giờ chỉ cần chờ bên phía Thiên Nguyên nữa thôi.
Thẩm Trạch bị nhắc đến mấy tài khoản ông ta dùng để tham ô, cũng không hề ngạc nhiên, chỉ cười lạnh “Nhưng bây giờ, tao và mày, đều cùng chiến tuyến rồi, tao chết, mày cũng không thoát được.”
Thẩm Mặc Ninh không đáp, dừng đôi chút, cô nhìn ra cửa sổ sau lưng ông ta, nhếch mép.
“....Ha, vậy sao?”
Rầm___!