Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LẠC ƯƠNG - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2025-02-03 08:50:43
Lượt xem: 1,240

Đáng tiếc kết quả lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Tôi và Hoắc Diễn dây dưa suốt mười chín năm.

Thậm chí cho đến khi tôi chết, trên bia mộ vẫn khắc dòng chữ vợ của Hoắc Diễn.

"Lạc Ương, nói cho ta biết, tại sao con không muốn được nhà họ Hoắc nhận nuôi?"

Sau khi Hoắc Diễn và bố mẹ anh ta rời đi, viện trưởng gọi tôi đến văn phòng.

Tôi im lặng rất lâu, mới tùy tiện tìm một lý do: "Con không muốn rời xa viện trưởng và mọi người."

Viện trưởng thở dài, khuyên tôi suy nghĩ kỹ lại.

Tôi biết bà ấy là vì muốn tốt cho tôi, hy vọng sau này tôi có thể sống tốt.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng tôi không muốn đi vào vết xe đổ, cũng không muốn dây dưa với Hoắc Diễn thêm bất cứ quan hệ nào nữa.

Tuy nhiên, một trận hỏa hoạn vào buổi tối đã phá vỡ tất cả kế hoạch của tôi.

3

"Là anh phóng hỏa?"

Trong bệnh viện, tôi lạnh lùng nhìn Hoắc Diễn, chất vấn.

"Không phải." Hoắc Diễn vội vàng giải thích: "Đội cứu hỏa đã điều tra rõ ràng là do chập điện gây cháy."

Nói xong, anh ta tự giễu cười.

"Ương Ương, em nghĩ anh xấu xa quá rồi."

Kiếp này tôi và anh ta mới chỉ gặp nhau hai ba lần, nhưng thái độ của Hoắc Diễn đối với tôi lại có cảm giác quen thuộc khó tả.

"Anh chỉ muốn giúp em."

"Chỉ cần em đồng ý về nhà với anh, anh sẽ giúp viện trưởng thanh toán tất cả chi phí điều trị."

Tối qua cô nhi viện bốc cháy, viện trưởng là vì cứu chúng tôi mới bị bỏng nặng.

Tôi hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "Thừa nước đục thả câu, anh cũng tính là người tốt sao?"

Hoắc Diễn không giải thích gì cho bản thân, chỉ nói: "Ương Ương, em không muốn làm em gái anh cũng không sao."

"Em có thể chỉ là tạm thời ở nhà họ Hoắc."

Anh ta khéo léo dẫn dắt, liên tục thỏa hiệp.

Nhưng tôi lại càng tò mò hơn: "Tại sao anh cứ nhất định muốn tôi về nhà họ Hoắc?"

Hoắc Diễn nói: "Bởi vì mẹ anh rất nhớ em gái, mà em lại rất giống em gái anh."

"Anh muốn đưa em về nhà bầu bạn với bà ấy."

Tôi nửa tin nửa ngờ lời anh ta nói, dù sao thì Hoắc Diễn đối với tôi thật sự quá khác thường.

Tôi hỏi anh ta: "Chỉ có vậy thôi sao?"

Hoắc Diễn do dự một lúc, mới gật đầu: "Chỉ có vậy thôi."

Tôi tuy rằng không muốn dây dưa với Hoắc Diễn, nhưng viện trưởng còn đang nằm trên giường bệnh.

Trên đường về nhà họ Hoắc, Hoắc Diễn vẫn luôn nói chuyện với tôi, nhưng tôi luôn im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Anh ta có lẽ là biết mình đang làm phiền người khác, cho nên mới hạ giọng, tìm cách chữa cháy cho bản thân.

"Nhà họ Hoắc có thể cung cấp cho em điều kiện tốt hơn, dù sao cũng tốt hơn ở cô nhi viện."

"Ương Ương, em đừng trách anh, anh đều là vì muốn tốt cho em."

Anh đều là vì muốn tốt cho em...

Câu nói này kiếp trước Hoắc Diễn cũng đã từng nói.

Hoắc Diễn hận tôi hơn nửa đời người, mãi đến khi tôi sắp chết, thái độ của anh ta đối với tôi mới dịu đi một chút.

Nhưng lúc đó tôi đã bệnh tình nguy kịch, mỗi ngày chỉ có chú mèo nhỏ bầu bạn với tôi.

Hoắc Diễn nổi hứng, đột nhiên quay về biệt thự thăm tôi, lần đó đã sai người vứt bỏ con mèo tôi nuôi nửa năm.

Tôi hỏi anh ta: "Tại sao?"

Lúc đó anh ta liếc nhìn tôi, cũng nói: "Anh đều là vì muốn tốt cho em."

Lúc đó tôi đã biết, anh ta nói vì muốn tốt cho tôi, thực ra không phải thật sự muốn tốt cho tôi.

Câu nói này, chỉ là cái cớ để anh ta thỏa mãn dục vọng và ham muốn kiểm soát của bản thân mình thôi.

Cũng có thể là một cách khác để anh ta hành hạ tôi.

Dù sao anh ta vẫn luôn như vậy, tôi thích cái gì, anh ta liền hủy hoại cái đó.

...

Xe vừa đến nhà họ Hoắc, liền nhìn thấy mẹ Hoắc đã đứng ở cửa biệt thự.

Hoắc Diễn đã nói trước với bà ấy sẽ đưa tôi về.

Cho nên bà ấy đã sớm sai người dọn dẹp xong căn phòng trên tầng hai.

"Ương Ương, đây là phòng của con sau này."

Mẹ Hoắc thân mật nắm lấy tay tôi: "Thích không?"

Tôi cụp mắt nhìn bàn tay bị mẹ Hoắc nắm lấy, ngây người một lúc, sau đó rút ra.

Tôi đã không còn là Hoắc Ương khao khát tình mẹ của kiếp trước nữa.

"Mẹ Hoắc, đây là phòng của con gái ruột của dì phải không?"

"Trong phòng có rất nhiều đồ đạc trước đây của cô ấy, dì đều giữ gìn rất tốt."

"Có thể thấy dì rất trân trọng những thứ này."

"Nếu con ở căn phòng này, lỡ như không cẩn thận làm hỏng những thứ này, dì chắc chắn sẽ rất buồn."

"Con thấy dưới lầu có phòng cho khách, con ở phòng cho khách là được rồi."

Mẹ Hoắc nhìn tôi, còn muốn nói gì đó: "Nhưng mà..."

Lại bị Hoắc Diễn ngắt lời: "Mẹ."

"Ương Ương muốn ở dưới lầu, mẹ bảo dì giúp con bé dọn dẹp một chút."

 

Loading...