Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KTX TÔI CÓ MỘT ĐẠI TIỂU THƯ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-11-30 12:49:12
Lượt xem: 87

Tôi và Phong Phong đã thuê xong nhà ngoài trường và chuẩn bị chuyển ra ngoài. 

 

Trong mắt Đào Dĩnh, có thể đây là một hình thức thừa nhận thất bại.

 

Trước khi rời đi, cô ta kiêu ngạo nói: "Thế này mà đã sợ chạy đi rồi sao? Chạy cũng vô ích, tôi sẽ khiến cô bị đuổi học khỏi trường này."

 

Tôi nhìn cô ta, vừa kinh ngạc vừa tức giận, "Cô còn muốn làm gì nữa?"

 

Đào Dĩnh giơ hai tay ra, vẻ mặt bình thản, "Ba lần kỷ luật thì sẽ bị đuổi học. Tôi sẽ giúp cô hoàn thành hai lần kỷ luật còn lại."

 

Cả cơ thể tôi như bị đóng băng. 

 

Nếu tôi bị đuổi học, tôi không dám tưởng tượng phản ứng của bố mẹ tôi sẽ thế nào và cuộc đời tôi sẽ ra sao.

 

Tôi cảm thấy đầu óc ong ong, thậm chí không biết cô ta rời đi lúc nào. 

 

Phong Phong đang ra siêu thị mua đồ, lúc này cũng không có mặt.

 

Tiểu Bạch, người luôn im lặng, tiến lại gần vỗ vai tôi, sau đó thì thì thầm vào tai tôi vài câu.

 

Tôi ngẩn người lắng nghe, miệng không tự chủ được mà mở rộng. 

 

Một lúc sau, tôi gật đầu.

 

Lẽ ra tối nay tôi và Phong Phong sẽ dọn dẹp xong và chuyển đi, nhưng giờ tôi đã thay đổi ý định, tôi để cô ấy chuyển đi trước, còn tôi sẽ tiếp tục ở lại đây.

 

Phong Phong nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi, hỏi tôi lý do.

 

Tôi nói: "Tớ không muốn chuyển đi nữa, nhưng vì nhà đã thuê rồi, cậu cứ đi trước đi."

 

Cô ấy im lặng một lúc rồi nói: "Dù không biết cậu nghĩ gì, nhưng cậu không đi, tớ cũng không đi. Tớ không yên tâm để cânu ở lại một mình."

 

Tối hôm đó, hơn 11 giờ, Đào Dĩnh lại trở về trong tình trạng say rượu, thấy tôi và Phong Phong liền khinh thường nói: "Hai đống rác rưởi này sao chưa đi?"

 

Tôi đứng dậy, đi đến trước mặt cô ta, tá=t cô ta một cái thật mạnh.

 

Khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh đều im lặng.

 

Đào Dĩnh la lên: "Sao mày dám..."

 

"Chát!"

 

Tôi dùng tay còn lại tát thêm một cái nữa, cảm thấy rất sảng khoái: "Tôi không chỉ dám làm, mà còn dám đ,,ánh cho đã!"

 

Đào Dĩnh như một con đi ên lao vào tôi, chúng tôi bắt đầu đánh// nhau.

 

Về mặt thể chất, cô ta không phải là đối thủ của tôi, cộng thêm việc cô ta đang say rượ))u.

 

Chẳng mấy chốc, tôi đã đè cô ta xuống và đấ m cho một trận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ktx-toi-co-mot-dai-tieu-thu/chuong-5.html.]

 

Phong Phong và Tiểu Bachh không thể giữ tôi lại, chỉ có bà bảo vệ ký túc xá nghe thấy tiếng động mới chạy đến kéo chúng tôi ra.

 

Trên mặt Đào Dĩnh là dấu tay của tôi, ngồi dưới đất với vẻ mặt u ám. Tiểu Bạch cố gắng kéo cô ta nhưng cô ta không chịu đứng lên.

 

Khi người hướng dẫn đến, nhìn thấy cảnh tượng này đã bị sốc, vội vàng chạy đến giúp đỡ Đào Dĩnh đứng dậy.

 

Đào Dĩnh đẩy tay người hướng dẫn ra và nói "biến đi."

 

Cô ga gọi điện thoại, chỉ nói một câu với người ở đầu dây bên kia: "Bố, con bị đánh ở trường, con muốn về nhà."

 

Nửa giờ sau, hai người đàn ông xuất hiện tại ký túc xá của chúng tôi.

 

Tôi đã thấy họ khi mới nhập học, họ lặng lẽ thu dọn đồ đạc của Đào Dĩnh. 

 

Khác với lần đầu tiên, lần này trước khi rời đi, họ đã nhìn tôi một cách sâu sắc.

 

Sau khi Đào Dĩnh đi, giáo viên hướng dẫn với vẻ mặt khó chịu nói với tôi rằng tôi nên nghỉ học về nhà một thời gian, cho rằng đó là tốt cho tôi.

 

Tôi cười, hỏi: "Sao vậy, cô sợ tôi c.h.ế.t ở trường và cô phải chịu trách nhiệm sao?"

 

Người hướng dẫn mặt mày biến sắc, lại nói: "Nếu em không nghỉ học, trường cũng có thể buộc en bị đuổi học về nhà."

 

Tôi cười khinh bỉ, "Tôi phạm lỗi gì mà phải bị đuổi học?"

 

"Em đã đánh nhau trong trường, cố ý gây thương tích và tính cách rất xấu, không hề sửa đổi!"

 

"Vậy thì lời nói của cô là đúng hết, tôi là sinh viên nghèo không có quyền thế, không phải là bị cô tùy ý điều khiển sao?"

 

Tôi ngồi trên ghế, nhẹ nhàng xoa xoa vết bầm trên tay có từ lúc đ á b Đào Dĩnh, vừa cười nhìn giáo viên hướng dẫn: "Cô thấy sống theo cách này, bản thân thật tồi tệ không?"

 

Người hướng dẫn lạnh lùng để lại một câu "Hãy tự biết mình" rồi rời khỏi ký túc xá.

 

Bây giờ, trong ký túc xá chỉ còn lại ba người: Tiểu Bạch, Phong Phong và tôi.

 

Phong Phong nắm tay tôi, run rẩy nói: "Hàn Thanh, tớ hơi sợ.”

Trà Sữa Tiên Sinh

 

"Sợ gì?"

 

"Cậu hôm nay rất khác thường, có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu đừng nghĩ quẩn, tớ cảm thấy cậu như..."

 

"Như chuẩn bị làm tới cùng phải không?" Tôi cười và an ủi cô ya, "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu."

 

Phong Phong gần như khóc, "Hàn Thanh, canau không định liều mạng chứ? Tớ thật sự rất sợ..."

 

Tôi vỗ vỗ lưng cô ấy, mắt nhìn Tiểu Bạch, người luôn giữ im lặng.

 

Tiểu Bạch nở nụ cười đặc trưng của mình.

#trasuatiensinh

Loading...