Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp Nợ Ân Tình - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:52:17
Lượt xem: 73

Tảng đá đập vào đầu, m.á.u nóng hầm hập theo trán chảy vào trong mắt, trước mắt mơ màng, ta mơ hồ nhìn thấy một thái giám lạ mắt, lại ném tảng đá trong tay về phía ta...

 

Trước khi đập xuống lần nữa, ta đã ngất xỉu trong hồ nước phía sau.

 

Lúc này sắc trời dần tối, bên hồ không có người, thái giám xuống nước, lại nhấn đầu ta xuống nước vài cái, sau đó ấn ta vào sâu trong lá sen.

 

Sau khi làm xong, hắn ta vội vàng rời đi.

 

Mấy canh giờ sau, đêm khuya yên tĩnh, mọi âm thanh đều yên tĩnh, đứa ngốc mạng lớn run rẩy, từ bên kia hồ bò lên.

 

Nhìn xung quanh, trời tối mịt và lạnh lẽo. Bóng cây xa xa lấp lánh như ma quỷ.

 

Sợ hãi, ta rụt trở lại dưới nước.

 

Cứ như vậy không biết đã ngâm mình trong nước bao lâu, đầu ngày càng nặng trĩu, đau nhức, cơ thể cũng ngày càng lạnh, ý thức bắt đầu mơ hồ.

 

Có lẽ ta sắp c.h.ế.t rồi, ma ma từng nói, khi sắp chết, con người lúc sắp c.h.ế.t sẽ trở lại nơi muốn trở về nhất.

 

Ta nhìn thấy mình khi còn bé cưỡi trên cổ cha, cầm trong tay xâu kẹo hồ lô.

 

Lễ hội tiếng người ồn ào, người chen chúc nhau, đoàn diễu hành đang đi qua trước mắt.

 

Nam đồng nữ đồng ngồi trên kiệu cao, trang điểm như đồng tử và long nữ trên tượng Bồ Tát.

 

Ta ngây ngô nhìn, sau đó a nương bên cạnh cười nói: “Văn Sênh nhà chúng ta cũng rất xinh đẹp, sang năm hội chùa nương tìm bọn họ đi, để Văn Sênh nhà chúng ta giả làm long nữ.”

 

Năm sau, ta thực sự được ngồi trên kiệu cao, nghe mọi người bàn tán rằng trên kia là con gái út của quận thủ đại gia, tuy là đứa trẻ ngốc nghếch nhưng lại xinh xắn như tạc tượng, thật là đẹp.

 

Tiếng chiêng, tiếng trống vang lên suốt quãng đường.

 

Đi được nửa đường, bỗng nhiên ta nhìn thấy Hoàng thái tôn.

 

Giữa đám đông, hắn nổi bật với bộ y phục gấm thêu hình kỳ lân màu đỏ thẫm, dáng người cao ráo tuấn tú, khí chất phi phàm.

 

Bỗng chốc, xung quanh trở nên vô cùng mờ ảo, mọi thứ tan biến, chỉ còn lại thiếu niên có đôi mắt u ám đứng sừng sững, vẻ mặt lạnh lùng.

 

Đôi mắt đen láy ấy nhìn ta chằm chằm, môi mỏng mím chặt, cất tiếng gọi lớn:

 

“A Ôn!”

 

Chỉ một tiếng gọi, ta bỗng bừng tỉnh, người vẫn còn trong nước, lạnh buốt đến thấu xương, xung quanh lại là ánh lửa chói mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kiep-no-an-tinh/chuong-7.html.]

Rất nhiều thị vệ cấm quân cầm đuốc vây quanh hồ Thái Dịch, sáng như ban ngày.

 

Hoàng thái tôn đứng trước mặt ta, đôi mắt sắc lạnh như cũ, sắc mặt u ám mà tái nhợt.

 

Rồi hắn vớt ta ra khỏi nước, ôm vào lòng, trở về Trường Hoa cung.

 

Từ đó trở đi, ta cảm thấy đầu óc mình càng thêm không đủ dùng.

 

Bởi vì Thái tôn bắt đầu nói rất nhiều thứ mà ta nghe không hiểu.

 

Hắn viết trên giấy:

 

“Tri kỳ bạch, thủ kỳ hắc, vi thiên hạ thức.”

 

Cùng tháng đó, Thước Dương Đại trưởng công chúa và con gái của Thái Thường tự khanh Lâm đại nhân là Lâm Nhược Vi, cùng với Tấn Vương điện hạ do Trương quý phi sinh ra, sắp thành hôn.

 

Thái Tôn lại viết:

 

“Rất yêu tất đại phí, đa tàng tất hậu vong.”

 

Không lâu sau, hôn sự của Lâm Nhược Vi và Tấn Vương điện hạ xảy ra biến cố, bởi vì có người đồn rằng Lâm Nhược Vi dan díu với người hầu trong phủ, đã bí mật mang thai từ lâu.

 

Thước Dương Đại trưởng công chúa tức giận, nói thẳng sẽ c.h.é.m kẻ bịa đặt.

 

Trong cung Trương quý phi đứng ngồi không yên, lệnh cho Tần ma ma dẫn theo nữ y đi xác minh thực hư.

 

Thước Dương công chúa tức giận đến cực điểm, nhưng lại nhịn không nói.

 

Nữ y kiểm tra cơ thể, cho biết Lâm tiểu thư không mang thai, nhưng cũng cho biết tiểu thư không còn nguyên trinh.

 

Thước Dương công chúa tát một cái, ngày hôm sau Lâm tiểu thư treo cổ tự vẫn.

 

Cái c.h.ế.t này khiến cho mối quan hệ giữa công chúa và Trương quý phi trở nên căng thẳng, hoàn toàn đối đầu nhau.

 

Trong Trọng Hoa cung, Thái tôn nắm tay ta, đặt bút như nước chảy mây trôi, viết lên giấy:

 

“Hồng trùng chí uế, biến thành ve mà ẩm lộ vu thu phong;

 

Hủ thảo vô quang, hóa thành huỳnh nhi diệu thải vu hạ nguyệt;

 

Bởi vì, Tri Khiết thường tự ô uế ra, minh mỗi tòng hối sinh dã.”

 

Loading...