Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp Này Anh Hối Hận Tôi Từ Bỏ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-01-26 13:29:08
Lượt xem: 454

Tôi ngồi trên ghế sô pha, anh ta cũng ở bên cạnh ghế sô pha chăm sóc tôi.

 

Trong khoảnh khắc, tôi bỗng thấy hình như Ôn Húc cũng từng chăm sóc Thẩm Thiền như vậy.

 

Anh ta ôm tôi vào lòng, hôn lên trán, rồi lại hôn lên đôi môi khô khốc của tôi, dỗ dành như trẻ con: "Linh Linh phải uống nhiều nước vào thì mới khỏe được."

 

Tôi rất thích cảm giác được yêu thương này, nhưng lại không ngừng nhắc nhở bản thân, anh ta sợ tôi chết, chỉ là vì đôi mắt của tôi mà thôi.

 

Tôi nóng lòng chờ đợi cốt truyện kiếp trước lặp lại, để tôi có thể trở về núi nhỏ.

 

Nhưng không ngờ, tôi lại mang thai.

 

Tôi kinh ngạc nhìn bụng mình, không dám tin rằng bên trong lại có một đứa bé.

 

Tôi rất muốn báo tin này cho Ôn Húc, đây là con của chúng tôi, nên sáng sớm tôi đã đứng trước cửa chờ anh ta về.

 

Ôn Húc đã về.

 

Thẩm Thiền cũng về.

 

Anh ta thấy tôi đứng ở cửa thì lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

 

Tôi vội vàng giải thích: "Không phải lỗi của quản gia, là do tôi tự mình muốn xuống."

 

Anh ta há miệng, có lẽ vì có Thẩm Thiền ở đó nên không tiện nói nặng lời.

 

Thẩm Thiền yếu ớt, được anh ta nắm tay dìu từng bước, sợ cô ta ngã.

 

Tôi nhìn bóng lưng ân ái của họ.

 

Rồi lại sờ lên bụng mình, vậy phải làm sao bây giờ?

 

Con à, có lẽ ba con không thích con đâu.

Dưa Hấu

 

Tôi lại bắt đầu lên kế hoạch trốn chạy.

 

Lần này không phải vì tôi, mà là vì con của tôi.

 

Tôi không thể để anh ta hủy hoại tôi, rồi tự mình sống cuộc đời hạnh phúc được.

 

Nhưng sau khi anh ta sắp xếp ổn thỏa cho Thẩm Thiền, mỗi ngày anh ta đều lên lầu canh chừng tôi.

 

Tôi lại bắt đầu lo lắng.

 

Nếu cái thai lớn hơn, tôi sẽ khó đi mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Cuối cùng vào một ngày, tôi đã chộp được cơ hội.

 

Thẩm Thiền lại bắt đầu hờn dỗi với Ôn Húc: "Húc, ở đây không yên tĩnh chút nào, trên lầu cứ ồn ào, làm em không ngủ được."

 

Tôi có làm ồn ào đến mức cô ta không ngủ được đâu.

 

Ôn Húc lại ân cần an ủi cô ta: "Không sao, sẽ nhanh thôi."

 

Anh ta đưa Thẩm Thiền ra ngoại ô giải khuây.

 

Tôi nhân cơ hội thu dọn hành lý, cũng chẳng có mấy thứ.

 

Nhờ quản gia giúp đỡ, tôi trốn thoát khỏi cổng nhà họ Ôn.

 

Quay đầu nhìn lại, quản gia đang vẫy tay với tôi.

 

Từ khi đến nhà họ Ôn, chỉ có ông ấy luôn chăm sóc tôi, còn ở bên tôi nhiều hơn cả Ôn Húc.

 

Nghĩ đến đây, nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.

 

Sờ lên bụng nhỏ của mình, con à, chúng ta tự do rồi, chúng ta về núi nhỏ thôi.

 

Cũng may Ôn Húc tuy không cho tôi nhiều thứ, nhưng tiền thì không thiếu.

 

Tôi cầm số tiền tiết kiệm anh ta đưa, một đường đi về phía bắc, đến trước căn nhà tồi tàn của mình.

 

Chỉ là, nơi này có lẽ cũng không thể ở được nữa.

 

Nếu Ôn Húc lại tìm đến...

 

Tôi lắc đầu, xua tan ý nghĩ đáng sợ này, cố gắng không nghĩ đến những chuyện đó nữa.

 

Tôi dặn A Hoàng hàng xóm, nếu có ai tìm thì cứ bảo tôi không có nhà, tuyệt đối đừng dẫn vào.

 

A Hoàng thấy mặt mày tôi tiều tụy, muốn hỏi han nhưng lại thôi.

 

"Cô yên tâm, tôi sẽ không dẫn ai vào nữa đâu."

 

Tôi bắt đầu ngủ li bì, ngày nào cũng ngủ rất nhiều, thế là việc chuyển nhà bị tôi gác lại.

 

Hôm đó Ôn Húc về nhà cũng không phát hiện tôi đã đi, anh ta vẫn luôn ở bên Thẩm Thiền, chắc hai người lại tâm tình gì đó nên anh

ta không nỡ rời đi.

 

Chỉ là tôi không ngờ, người đầu tiên tìm đến lại là Thẩm Thiền.

 

Loading...