Khương Anh - 15
Cập nhật lúc: 2025-02-04 03:21:11
Lượt xem: 656
Ta lập tức đứng dậy.
"Bản cung thân thể không khỏe, hậu cung sự vụ vẫn là phải làm phiền muội. Trong đó sai lệch một li một hào, liền là ngàn cân trách nhiệm, muội phải ngàn vạn lần cẩn thận. Cái gì mà dục cầm cố tung chiêu hôn mê, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Nàng trên miệng vẫn treo nụ cười, trong mắt đều là hàn ý. Ta liên tục đáp "vâng".
Rất nhiều người thấy Thẩm Hoài Ngọc thế lực ngày càng mạnh, ngay cả ngoài phường chợ cũng có lời đồn Bệ hạ Hoàng hậu tình cảm thắm thiết, ta suy vi, rất nhiều người thấy gió chuyển hướng rất nhanh.
Trong chốc lát, Phượng Nghi cung cửa nhà náo nhiệt như chợ, chỗ ta từ từ lạnh lẽo. Dù sao con cái là chỗ dựa quan trọng của nữ tử hậu cung. Ta được sủng ái đã lâu nhưng lại không có động tĩnh gì, mà Thẩm Hoài Ngọc đã có cả con trai lẫn con gái, hiện tại còn mang thai lần nữa, thật sự là phúc trạch dày.
Tiêu Yến cũng vui mừng, liên tục ăn mừng nhiều ngày. Vừa đúng dịp sinh thần Thẩm Hoài Ngọc, hắn đặc ý hạ chỉ cho làm lớn.
Buổi tối, tơ trúc sáo nhị không ngớt, Thẩm Hoài Ngọc đầu đội phượng quan, mình mặc hoa phục, hai má ửng hồng, cùng hoa điền màu đỏ trên trán lẫn nhau làm nổi bật, cả người rạng rỡ.
Nàng thỉnh thoảng cùng Tiêu Yến trêu đùa vài câu, bỗng nhiên lời nói chuyển hướng, dùng ngón tay ấn vào huyệt thái dương, vẻ mặt chóng mặt.
Đối diện với sự quan tâm của Tiêu Yến, nàng nhẹ giọng nói: "Thần thiếp chợt cảm thấy không khỏe, muốn nếm thử món canh thất bảo trên bàn của Bệ hạ."
Theo nghi chế, chủng loại và số lượng món ăn mà Hoàng đế và Hoàng hậu dùng có khác biệt. Tiêu Yến thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Chuyện này có gì khó?"
Nàng vẫn nhíu mày không hiểu, nhìn thẳng về phía ta: "Thục Phi muội muội luôn hầu hạ Bệ hạ đắc ý, chi bằng đến hầu cơm cho bản cung đi."
Ý tứ nhục nhã hết sức rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Việc này..." Tiêu Yến do dự.
Nhưng thấy nàng khó chịu, bèn thu hồi lời nói phía sau. Ta ở dưới sự chú ý của tất cả mọi người, đứng ở vị trí thị nữ của Thẩm Hoài Ngọc. Cung trang tay áo rộng không thích hợp để phục vụ, ta dùng đũa ngọc trơn trượt miễn cưỡng gắp.
Thẩm Hoài Ngọc trước là chê cháy, sau là phiền non, mãi đến miếng thứ ba nàng mới vừa lòng.
"Thục Phi so với lúc đầu ngay cả chén trà cũng không bưng nổi, thật sự là tiến bộ nhanh chóng. Hay là nói, là bây giờ biết thức thời rồi?"
Ta vội vàng khom người hành lễ: "Thần thiếp không dám."
Nàng đắc ý cong môi, tua rua bên tóc nhẹ nhàng lay động, làm người đau mắt. Không nâng nàng lên cao, phía sau còn làm sao mà té c.h.ế.t được.
Rượu qua ba lượt, Thẩm Hoài Ngọc đi hậu các thay y phục. Tiêu Yến đem chỗ ngồi của ta dịch gần lại một chút, âm thầm dùng tay kéo ta. Ta trên mặt khiêm tốn, tay ở dưới bàn che đậy nhẹ nhàng kéo một cái, giãy thoát hắn.
Tiêu Yến nổi lên hứng thú, dựa lại gần, ở bên tai ta nói: "Anh Nhi giận rồi? Vậy trẫm buổi tối..."
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên có người kêu thất thanh: "Có thích khách!"
Trong tiệc một trận hỗn loạn, binh giáp cùng nhau xuất động, qua một khắc đồng hồ, thủ lĩnh cận vệ qua xin tội, nói không phát hiện dấu vết thích khách.
Ta nắm chặt cánh tay Tiêu Yến, vẻ mặt kinh hoảng: "Người mau đi xem Hoàng hậu nương nương có an toàn không."