KHÔNG QUÁ MUỘN - 12
Cập nhật lúc: 2025-01-23 00:50:29
Lượt xem: 2,199
Lục hoàng tử thậm chí còn phái thân tín của mình đến bên cạnh Lục Thời Tẫn. Nếu nói giữa họ không có mờ ám, chẳng ai tin được.
Ngay cả Diệp Tử Uyển ở Giáo Phường Ty và nữ chưởng quầy của tiệm bánh ngọt họ Ôn cũng dần lọt vào tầm ngắm của Thái tử.
Sau khi tra xét mọi nơi, hắn vẫn không tìm ra bất kỳ manh mối nào.
Nhưng hành động trong thành lại khó tránh khỏi làm Hoàng thượng phật lòng.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể chờ đợi thời cơ.
Về sau, Thái tử nghe tin, Lục Thời Tẫn giả vờ xuất kinh xử án, thực chất là để tiếp nhận quyển sách năm xưa.
Lục hoàng tử cũng đang thường xuyên tiếp xúc với Diệp Tử Uyển, rõ ràng đang có ý định hành động.
Ngay cả nữ chưởng quầy tiệm bánh ngọt cũng không đơn giản, nàng chính là cô nhi do Nam Sơn tiên sinh để lại. Cả gia tộc nàng, tự nhiên cũng đều bị Thái tử g.i.ế.c hại.
Không chờ thêm được nữa, vào một đêm trăng mờ gió lớn, cuối cùng hắn cũng ra tay.
Các thị vệ Đông Cung giả trang thành người Hồ, xông vào Giáo Phường Ty.
Khi cánh cửa bị đẩy ra, trong phòng không phải ai khác, mà là Hoàng thượng đã già yếu, đang ngồi yên lặng chờ đợi.
Thì ra, tất cả đều là cái bẫy, đều là kế hoạch đã được tính toán trước.
Vô số chứng cứ đã âm thầm được dâng lên trước mặt Hoàng thượng.
Ngài thất vọng tột cùng, nhưng vẫn cần chứng kiến trận huyết vũ này lần cuối.
Chỉ khi đó, ngài mới có thể hạ quyết tâm diệt trừ người con trai độc ác như rắn rết này.
Kể từ đây, gió bão tan biến.
Chỉ tiếc rằng,
Những người c.h.ế.t oan,
Vĩnh viễn không thể quay lại.
34
Sáng sớm hôm sau.
Quyết Minh, người đã thoát khỏi cuộc truy sát, cuối cùng cũng tìm đến được Đại Tướng Quốc Tự.
Quảng Bạch trọng thương, suýt nữa mất mạng.
Lục Thời Tẫn vì không yên lòng nên vẫn cùng Quyết Minh quay về kinh thành.
Hắn để ta ở lại trong chùa.
Vài ngày sau.
Nghe nói Thái tử đã bị giáng chức, giam vào Chiêu Ngục.
Lục hoàng tử nhờ công cứu giá, có lẽ không bao lâu nữa sẽ được phong làm Thái tử, chính thức vào Đông Cung.
Chỉ là đêm hôm đó, Giáo Phường Ty thương vong nghiêm trọng.
Ngay cả vị Diệp Tử Uyển danh chấn kinh thành, cũng bỏ mạng trong biển lửa, thật khiến người ta tiếc nuối.
Đại Tướng Quốc Tự đã làm lễ cầu siêu suốt mấy ngày liên tiếp.
Ta cũng ngày ngày quỳ trong Kim điện.
Kinh Vãng Sinh đã được tụng hết lần này đến lần khác.
Như thị chư nhân đẳng, tất giai đắc vãng sinh.
...
Sau này, một ngày nọ, ta gặp được vị lão trụ trì.
Ông nhìn ta với ánh mắt đầy ý cười, “Tiểu thí chủ trông tướng mạo rất tốt, nhìn qua đã thấy là người có phúc.”
Ta vội cúi đầu cảm tạ, “Chuyện này phải cảm ơn ngài. Nếu không nhờ chiếc Trường An Lạc của ngài năm đó, ta cũng không thể gặp được ‘phúc khí’ của mình.”
Lão trụ trì vuốt chòm râu bạc trắng, ý cười càng sâu:
“Không cần cảm tạ, năm đó lão nạp nào có làm được gì.”
“Nhân duyên hội tụ, tất cả đều là thiên ý.”
“Phật tổ nguyện độ hữu duyên nhân, chỉ là các ngươi, duyên sâu khó dứt mà thôi.”
...
Tiếng chuông núi xanh vang vọng, tâm ta theo thiền cảnh tĩnh lặng.
Ta lại quỳ xuống, cúi đầu thật sâu trước Phật tổ.
Chỉ nguyện người hữu duyên...
Trường An lạc, Trường An ninh.
35
Thái tử mới thăng chức cho Lục Thời Tẫn, gần đây hắn bận đến không ngừng nghỉ.
Sau khi ta về thành, cũng bàn với Tôn bà bà, hay là mở cửa hàng trên phố lớn.
Mở to hơn, thì mới kiếm được nhiều bạc hơn.
Khi cửa hàng mới khai trương, đã là cuối hạ đầu thu.
Món bánh trôi ủ rượu quế hoa vừa lên kệ, ngày nào cũng bán hết sạch.
Tôn bà bà vui mừng đến không khép được miệng.
Còn ta thì nhân lúc rảnh rỗi, làm rất nhiều mận ngâm đường.
Dùng lọ nhỏ niêm kín lại, cẩn thận cất đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Cho đến một ngày, cửa hàng xuất hiện một vị bà lão ăn mặc rất chỉnh tề.
Bà nói, phu nhân nhà bà nghe nói quán nhà ta có nhiều món chè độc đáo, muốn mời ta đến phủ, tự tay làm cho bà ấy ăn.
Ta nào dám không nghe.
Mang theo năm sáu hộp đá viên đã nhồi đầy, ta cùng bà lão rời đi.
Xe ngựa vòng vèo qua các ngả, tiến vào hoàng thành.
Đến Đông Cung.
Trong đình giữa hồ, rèm lụa phất phơ.
Vị phu nhân dáng vẻ quyền quý cao sang, nhưng gương mặt lại lạnh lẽo trắng bệch ấy...
Chính là Tử Uyển tỷ, không sai.
Đêm hôm đó, nàng quả thực đã c.h.ế.t cháy.
Bởi vì Thái tử đã sắp xếp cho nàng một thân phận mới, sau khi đại cục ổn thỏa, sẽ để nàng trở thành Thái tử phi.
Nhưng hôm nay ta đến đây,
là để cứu nàng.
Rời khỏi Đông Cung, ta giấu nàng trong xe ngựa.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Rồi vội vã rời thành, không dám chậm trễ chút nào.
Ngoài thập lý đình.
Ta đưa toàn bộ số mận ngâm đường cho nàng,
"Hiện giờ tỷ đã mang thai, ta nghĩ chắc tỷ sẽ thèm món này."
"Còn muốn ăn gì, thì viết thư cho ta, ta nhất định tìm người ngày đêm gấp rút mang đến cho tỷ."
Nàng mỉm cười đáp lại.
Nghĩ một chút, ta vẫn hỏi một câu:
"Tỷ tỷ, đợi Thái tử biết chuyện, ngài ấy có nổi giận mà g.i.ế.c ta không?"
"Không đâu." Nàng đáp quả quyết.
"Ngài ấy cũng biết, ta đã quyết ý ra đi, nếu không, hôm nay chúng ta đâu có thuận lợi như vậy.
"Nhưng...?"
Nàng lắc đầu, lại nắm lấy tay ta,
"Vãn Kiều, muội phải biết rằng, trên đời này, không phải mọi mối nhân duyên đều có kết quả."
"Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, có làm gì cũng không bù đắp được."
"Muội và Thời Tẫn, vẫn còn rất may mắn."
"Sau này, đệ đệ ngốc của ta, giao lại cho muội nhé."
"Vãn Kiều, tỷ chúc hai người, đầu bạc răng long~"
...
36
Trên đường trở về thành.
Ta một mình suy nghĩ rất nhiều chuyện linh tinh.
Chuyện giữa tỷ tỷ và Thái tử, nàng chưa từng kể rõ ràng.
Ta cũng không tiện hỏi thêm.
Nhưng ta đoán, có lẽ đây sẽ là một câu chuyện kiểu "nàng dâu kiều diễm mang thai bỏ trốn, vương gia lạnh lùng truy thê ngược tâm".
Dù sao đi nữa, ta cũng chẳng dính dáng gì.
Ngoài thành Kinh Đô, ánh hoàng hôn buông xuống.
Từ xa, ta đã thấy một người đứng trên cây cầu nhỏ.
Một công tử ôn nhuận, tà áo phiêu phiêu.
Một khuôn mặt tuấn tú, sắc thái đẹp đến mức khiến người khác phải ngẩn ngơ.
Chậc.
Lại đến làm ta xiêu lòng rồi.
Ta đứng dưới cầu nhìn hắn.
Hắn mỉm cười, hàng mày khẽ cong, đưa tay về phía ta,
"Trời sắp tối rồi."
"Ta đến đón nàng về nhà, Vãn Vãn."
...
Ta nghĩ, đúng vậy.
Tỷ tỷ nói không sai.
Ta vẫn luôn là người may mắn nhất.
Nắm tay người.
Không bao giờ là quá muộn.
(Hết)