Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Phụ Tương Tư - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:18:16
Lượt xem: 3,586

Quà cáp tôi đều đã lên kế hoạch cả rồi, năm kia là tất, năm ngoái là găng tay.

 

Kết quả năm kia tặng tất bị chê cười, nên năm ngoái tôi đã dành dụm tiền mua giày.

 

Năm nay tôi phải để dành tiền học đại học.

 

Không có tiền dư, nên đành mua đại một cây bút máy, trên đó còn có dải ruy băng hồng mà ông chủ cửa hàng trang trí giúp.

Dưa Hấu

 

Tôi nhỏ giọng xin lỗi.

 

"Xin lỗi, làm cậu không vui."

 

"Chuyện khiến tôi không vui đâu chỉ có một hai chuyện."

 

Bùi Tuân bất ngờ bình tĩnh mỉa mai một câu.

 

Sau đó ngoắc tay.

 

"Lại đây."

 

Tôi chậm rãi nhích một bước.

 

Bùi Tuân vươn tay ôm chặt eo tôi, tựa đầu vào người tôi.

 

Hơi thở của anh nóng rực.

 

Tôi muốn đẩy ra, anh lại hơi dùng sức.

 

Tôi ngã ngồi lên đùi anh.

 

Bùi Tuân khỏe thật, anh vùi đầu vào cổ tôi, nơi môi anh lướt qua nóng bừng.

 

Tôi hoảng hốt lắp bắp: "Bùi, Bùi Tuân..."

 

Trong lúc mơ màng, amh khựng lại một chút, rồi cắn một cái vào cổ tôi.

 

Cảm giác đau nhói lan khắp cơ thể.

 

Tôi bị anh ôm chặt không thể giãy giụa, cuối cùng đành cắn răng chịu đựng.

 

Một lúc sau, anh mới trở lại bình thường, thản nhiên lên tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Tang Nguyệt, dám hé răng ra ngoài thì cậu c.h.ế.t chắc."

 

Tôi vừa tức vừa giận, sờ lên vết răng trên cổ.

 

Vẻ mặt Bùi Tuân không có gì khác lạ.

 

Trước khi về anh còn nói với tôi là anh muốn đăng ký vào đại học Lạc Thành.

 

Vết răng khiến tôi phải quàng khăn đi học, suýt chút nữa bị mẹ tôi phát hiện.

 

Dạo này mẹ tôi cũng nghe Bùi phu nhân nói Bùi Tuân muốn đăng ký vào trường đó, nên bảo tôi theo Bùi Tuân.

 

Thỉnh thoảng mẹ còn hỏi Bùi Tuân về các chuyên ngành của đại học Lạc Thành.

 

Bùi Tuân kiên nhẫn phân tích cho mẹ tôi.

 

Con người anh trước mặt người lớn và trước mặt tôi khác nhau một trời một vực.

 

Chắc là thấy tôi dễ bắt nạt.

 

Bùi phu nhân cũng nói cùng nhau đăng ký vào một trường thì tốt, có gì còn giúp đỡ nhau.

 

Nhà anh có biệt thự, cách trường không xa.

 

Còn nói hai năm trước Bùi Tuân đã cho người sửa sang lại rồi.

 

Đến lúc đó tôi cũng có thể qua đó ở.

 

Mỗi lần như vậy tôi đều ngoan ngoãn dạ vâng.

 

Còn việc tôi muốn đi đâu, đối với Bùi Tuân mà nói đều không quan trọng.

 

Cũng không cần phải nói ra ý định của tôi.

 

Thời gian cứ thế trôi qua trong những ngày ôn thi căng thẳng, cũng may năm nay tâm trạng Bùi Tuân khá ổn định.

 

Không còn vô cớ gây sự với tôi nữa.

 

Tôi cũng có nhiều

thời gian học hơn.

 

Chỉ là đến khi thi đại học xong thì tôi mới hết căng thẳng.

Loading...