KHÔNG PHẢI VAI PHỤ - 7
Cập nhật lúc: 2025-01-19 23:26:30
Lượt xem: 2,465
Trong bầu không khí im lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng Vĩnh Ninh nghẹn ngào rơi lệ.
Phận kẻ phụ, như hạt bụi ở góc khuất, chỉ cần một cơn gió nhẹ của kẻ chính diện cũng đủ cuốn bay.
Chúng ta không có "bàn tay vàng" trời ban, cũng chẳng được sống trong thời đại định mệnh. Chỉ cần được sống thôi cũng đã hao hết sức lực.
Nhưng sống hết mình, chẳng lẽ là sai?
Hoàng hậu vốn giả tạo, một câu nói rằng "Di Quý nhân tiến cử nhưng nàng ta khó tránh tội sơ suất", liền đẩy mọi tội lỗi về phía Di Quý nhân.
Hoàng hậu dù ngu ngốc, nhưng chưa đến mức xấu xa tận xương.
Còn Di Quý nhân, những âm mưu độc ác g.i.ế.c người không thấy máu, mới thật sự hiểm độc vô cùng.
Mà hôm nay, ta chính là nhắm vào Di Quý nhân.
Giữa hai sự lựa chọn, Tiêu Diễn không ngoài dự đoán vẫn giữ lại Trung cung.
Cuối cùng, Di Quý nhân bị xử tội "tổn hại hoàng tự", bị đày vào lãnh cung để cảnh cáo Lục cung.
Lúc bị lôi đi, nàng ta mặt mày kinh hoàng, không ngừng cầu cứu Hoàng hậu, vị biểu tỷ của mình:
"Hoàng hậu nương nương, cứu thiếp! Thiếp là sinh mẫu của Vĩnh Xương, sao có thể bị đày vào lãnh cung? Biểu tỷ, người..."
Lời còn chưa dứt đã bị bịt miệng.
Hoàng hậu ngốc nghếch đến đáng sợ. Mất đi quân sư đắc lực, chắc chắn nàng ta sẽ hoảng loạn, tìm mọi cách để cứu người.
Ta quay sang nhìn Vĩnh Ninh:
"Mối thù của con, nỗi oán của ta, đều phải kết thúc."
Tối hôm đó, khi màn đêm tĩnh lặng bao phủ, ta lặng lẽ đi đến lãnh cung.
Trước ánh mắt kinh hoàng của Di Quý nhân, ta dùng chính bộ váy Hoàng hậu tặng nàng ta, siết chặt lấy cổ nàng ta.
Hồng Diệp đứng giữ cửa, Vĩnh Ninh ôm chặt lấy chân.
Trong đêm tối không một tiếng động ấy, chúng ta đã treo cổ Di Quý nhân – kẻ từng trút bao ác ý lên Vĩnh Ninh – lên cây hồng như lửa. Cái xác cứ thế đung đưa qua lại.
Vĩnh Ninh nhìn đôi giày thêu hoa đã từng đá nàng vô số lần, cảm xúc không thể kìm nén, bật khóc thành tiếng:
"Thì ra, điều mà con từng mơ thấy bao lần, khi làm thật lại dễ dàng đến thế.
"Bà ta... bà ta sẽ không bao giờ có thể bắt nạt con nữa, đúng không?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta lau đi nước mắt trên mặt nàng:
"Đúng vậy. Từ nay về sau, sẽ không còn ai dám bắt nạt con nữa."
Đêm ấy, Vĩnh Ninh khóc đủ rồi, ngủ say một giấc ngon lành.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, nàng mới thức dậy.
Đầu tóc bù xù, nàng cuống cuồng chạy ra, không mang giày, loạng choạng vấp vào bậu cửa suýt ngã, nhưng được ta đỡ lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Gió thổi nhẹ nhàng, giọng ta cũng nhẹ nhàng:
"Đừng sợ, đây là thật, tất cả đều là thật."
Thân mình nàng run rẩy, đôi tay gầy guộc siết lấy tay ta đau điếng:
"Con... con không phải đang mơ?"
Rất nhanh sau đó, nàng biết mình không hề mơ, bởi Hồng Diệp đã mang ra mấy bát thịt đầy ú ụ.
Đó là thịt mà Hồng Diệp đã ninh từ sớm, khi nghe thấy Vĩnh Ninh trong mơ luôn miệng gọi: "Con muốn ăn thịt!"
Vĩnh Ninh chưa bao giờ được ai trân trọng và yêu thương như thế. Trong nước mắt, nàng dần dần thu lại những gai nhọn trên người.
Việc "tự sát" của Di Quý nhân bị phát hiện nửa tháng sau đó.
Khi Hoàng hậu viện cớ để đưa nàng ta ra khỏi lãnh cung, mới biết nàng ta đã bị treo cổ đến thối rữa.
Đám cung nhân đồn rằng, nàng ta có oan khuất lớn nên c.h.ế.t không nhắm mắt, hai mắt trợn trừng to tướng.
Có người lén nói sau lưng rằng, nàng ta hận Hoàng hậu, nên mới chọn bộ váy mà Hoàng hậu đưa để treo cổ.
Vừa nghe tin, Hoàng hậu đánh rơi chén trà, đêm đó liền bị dọa phát bệnh.
Khi ta bôi thuốc lên những vết thương trên tay Vĩnh Ninh, kiên nhẫn dạy nàng:
"Báo thù xong rồi thì phải ngoan ngoãn.
"Hậu cung này không chỉ có c.h.é.m giết, mà còn phải dựa vào thứ này."
Ta nâng móng tay sơn đỏ, chỉ vào đầu mình:
"Nếu không có trí tuệ để lật đổ trời đất, thì chỉ là dâng mạng vô ích. Con hiểu chưa?
"Ta nuôi con không dễ dàng, đừng để mạng mình bị mất đi vô ích, làm ta đau lòng."
Nàng khó nhọc gật đầu, cuối cùng chẳng nói gì.
Ta nghĩ, lần này nàng thực sự đã hiểu.
Con d.a.o nhỏ giấu trong tay áo bị nàng nhét xuống dưới gối.
Còn ta, quay người nhét vào tay nàng một chồng giấy để luyện chữ, mỉm cười chờ nàng tập đọc và viết.
10
Vĩnh Ninh rất thông minh, đọc sách một lần đã thuộc nằm lòng.
Những con chữ trên tờ giấy tuyên thành thoáng qua ngòi bút của nàng, khí thế hào hùng, hoàn toàn khác với lối chữ hoa nhỏ nhắn, cầu kỳ của các tiểu thư khuê các trong kinh thành.
Ta khen nàng tiến bộ, ngồi bên cạnh suốt nửa canh giờ.
Nét vui mừng hiện rõ trong ánh mắt nàng, nhưng lại có chút chán nản, nhỏ giọng nói:
"Nhưng dù vậy, con vẫn còn kém xa so với Vĩnh Xương."