KHÔNG CAM LÒNG LÀM NÔ - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-05-22 20:44:19
Lượt xem: 153
Ta cảm tạ ân đức, đi theo trưởng công chúa tới Đông Noãn Các.
Cuối cùng cũng gặp được tiểu thế tử cao quý.
Khoác lên người chiếc áo gấm nhỏ lấp lánh ánh bạc, trên cổ trụy đeo một miếng ngọc tím, màu sắc còn đậm hơn quả cà trong vườn.
Toàn thân trắng trẻo non mịn, lông mày đen như mực, đôi môi đỏ như anh đào, bên mép còn dính chút sữa.
Là sữa của nương ta.
Ta mới không gặp nương một ngày thôi mà bà ấy đã thay đổi rất nhiều.
Lúc trước nương thường hay cõng đệ đệ đi hái rau ngoài vườn, tuy mặc quần áo đầy mảnh vá, nhưng bà vẫn rất vui vẻ.
Bây giờ nương mặc quần áo mới tinh, cổ tay áo còn có đường viền mềm mại, nhưng sắc mặt lại hết sức tiều tụy, chất chứa lo âu.
Nương thấy ta tới liề vội chạy qua muốn bế đệ đệ trong n.g.ự.c ta, cho nó b.ú sữa.
Công chúa cau mày, đẩy nương ta ra, lạnh lùng nói: "Sữa của ngươi là của con ta, còn dám cho người khác sao?"
"Bổn công chúa thích nhà các ngươi, đương nhiên sẽ chiếu cố đàng hoàng. Nhưng nếu là để cho con ta bị một chút ấm ức, các ngươi cũng đừng hòng còn sống ra công chúa phủ."
Giọng nói của nàng cực kỳ tàn nhẫn, giống như Diêm La đòi mạng vậy.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-cam-long-lam-no/chuong-3.html.]
Tiểu thế tử mới ăn no, ọ ẹ khóc lên.
Ta chăm sóc đệ đệ lâu ngày, nhìn thấy đứa nhỏ khóc liền đau lòng, chân còn nhanh hơn não mà dỗ dành nó.
Tiểu thế tử nhìn ta ngẩn người, lại thật sự ngừng khóc, giơ bàn tay nhỏ bé giật đuôi tóc ta.
Cái miệng nhỏ trề ra, phun ra một cái bong bóng lớn, bong bóng "bụp" một tiếng vỡ ra, sữa b.ắ.n tung tóe lên người ta.
...
Năm ta bốn tuổi, ta đi theo cha nương vào phủ công chúa, mất đi cái tên "Dương Trà", biến thành tỳ nữ của thế tử Ân Thố - Trà Nhi.
Đệ đệ nhập tịch vào phủ công chúa, trở thành dưỡng tử của công chúa.
Khi đó ta chỉ cảm thấy, quyền thế hoàng gia cũng không ức h.i.ế.p bá tánh bất chấp đạo lí như mọi người nói.
Khi đó ta không biết, tất cả ân huệ đều có giá của nó.
Lúc ấy không trả, ngày sau sẽ phải trả lại nhiều hơn.
Thậm chí ngay cả khi mất đi tính mạng cũng chưa trả hết.