Khi Lòng Tin Bị Phản Bội - 07.
Cập nhật lúc: 2024-09-25 09:41:55
Lượt xem: 386
Nửa đêm, đột nhiên trời nổi cơn bão, sấm chớp vang rền.
Tôi bị đánh thức, dậy đóng cửa sổ. Khi vào thăm Hàng Hàng, tôi phát hiện nó đang sốt rất cao.
Cơ thể nóng hổi như một lò lửa nhỏ.
"Chu Dạng, Hàng Hàng bị sốt rồi, mau đến bệnh viện!"
Tôi vừa ôm con trai chạy ra khỏi phòng, vừa lớn tiếng gọi Chu Dạng.
Nhưng tôi thấy Chu Dạng vội vã cầm áo chạy ra cửa, lướt qua tôi tạo ra một cơn gió.
Tôi trợn mắt: "Chu Dạng, con trai đang sốt..."
Chu Dạng như vừa mới nhìn thấy tôi, liếc qua con trai trong vòng tay tôi.
"Kim Kim, em tự bắt taxi đi trước đi, lát nữa anh sẽ đến đón em. Nhà chị anh hình như có trộm, anh phải qua đó xem sao, chân chị ấy đang bị thương lại không tiện, còn Địch Địch nữa cần phải chăm sóc."
"Chu Dạng, nếu anh đi, chúng ta ly hôn!" Tôi tiến lên giữ chặt lấy anh, quyết không buông tay.
"Em đừng làm loạn nữa, nếu có chuyện gì xảy ra với chị anh, anh sẽ không tha thứ cho bản thân! Trẻ con bị sốt là chuyện bình thường, em đưa Hàng Hàng đến bệnh viện cũng được mà."
Nói xong, Chu Dạng hất tay tôi ra rồi vội vàng rời đi.
Anh không hề lo lắng cho đứa con đang sốt cao, không quan tâm liệu tôi có bắt được taxi trong đêm mưa gió hay không.
Anh chỉ quan tâm đến chị gái anh, Lý Mộc Lệ, và Địch Địch.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
May mắn thay, cô Vương hàng xóm nghe thấy tiếng động, bảo con trai cô ấy đưa tôi và con đến bệnh viện.
Họ nhìn thấy con trai tôi sốt cao như vậy cũng vô cùng hoảng hốt.
Bác sĩ nói: "May mà đến kịp thời, sốt cao 40.3 độ, dễ gây co giật do sốt cao, ảnh hưởng đến phát triển trí tuệ."
Tôi giật mình toát mồ hôi lạnh, ngồi túc trực bên giường con trai.
Nhìn con trai khó chịu, lòng tôi đau như cắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-long-tin-bi-phan-boi/07.html.]
Sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ Lý Mộc Lệ: "Kim Kim, nghe nói Hàng Hàng bị sốt, tôi bảo Chu Dạng ăn sáng xong sẽ qua thăm."
Tôi nhìn bức ảnh cô ấy gửi, Chu Dạng và Địch Địch vui vẻ ăn mì.
Tôi bất giác cảm thấy buồn nôn, nhắn lại một chữ "Biến" rồi chặn cô ấy luôn.
Cho đến khi gần xuất viện, Chu Dạng mới từ từ đến.
Anh trông đầy hối hận, mắt đỏ hoe.
Lâu như vậy không đến, con trai sắp xuất viện rồi mới đến, tôi thật không biết Chu Dạng cố tình hay là vô ý.
Anh run rẩy tay, muốn chạm vào con trai nhưng lại không dám: "Hàng Hàng, ba xin lỗi con."
Tôi gạt tay anh ra: "Đừng giả vờ nữa, Chu Dạng! Lúc cần anh, anh không có, khi không cần thì anh lại đến."
Chu Dạng bối rối nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy phức tạp.
"Anh không biết Hàng Hàng sốt cao như vậy, anh nghĩ chỉ là cảm sốt bình thường, anh không nghĩ lại nghiêm trọng đến vậy. Kim Kim, anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên để em một mình đêm qua, nếu anh biết nghiêm trọng thế này, chắc chắn anh sẽ không để em đối mặt một mình."
Tôi rút tay lại, ánh mắt lạnh lùng.
"Ly hôn đi, Chu Dạng."
Chu Dạng mở to mắt, đồng thời hoảng hốt liếc nhìn con trai đang nằm trên giường.
Anh mạnh mẽ kéo tôi ra khỏi phòng bệnh.
"Kim Kim, em đừng giận dỗi nữa! Lần này là lỗi của anh, anh sẽ thay đổi, em cho anh thêm một cơ hội được không! Anh thật sự không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này, anh thề, từ giờ anh chỉ nghe theo em, được không?"
Tôi lắc đầu: "Anh không thể thay đổi đâu, Chu Dạng, ly hôn đi, điều đó tốt cho cả anh và em."
"Anh không đồng ý, sao em có thể tùy tiện nói đến chuyện ly hôn, con trai biết sẽ buồn lắm đó!"
Tôi cười nhạt: "Anh cũng biết con buồn sao, mọi điều khiến con đau lòng đều là vì anh. Tôi đã nói chuyện với con rồi, sau khi ly hôn, con sẽ ở với tôi."
Khuôn mặt Chu Dạng đen kịt, anh nhất quyết không đồng ý ly hôn.