KHẾ ƯỚC VỚI YÊU - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-21 19:05:55
Lượt xem: 78
22,
Linh Trạch đi đến cạnh bàn, rót cho tôi một chén trà nóng.
“Uống đi, đây là trà pha bằng nước của núi Bạch Lăng, có thể giảm lạnh, giảm đau.”
Tôi cố gắng giơ cánh tay lành lặn lên để lấy chén nhưng có lẽ vì ở trong tuyết quá lâu nên cánh tay cũng không nghe lời tôi nữa.
Linh Trạch nhận ra, mỉm cười xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi vô ý rồi.”
Anh dùng tay đỡ sau lưng tôi, người tôi nghiêng thành một góc, bưng chén trà ấm nóng đến gần miệng tôi.
“Nhiệt độ vừa phải…”
Miệng của tôi khô khốc vì lạnh, tôi nhấp từng ngụm trà nhỏ, cơ thể dần dần hồi phục.
“Ừm… Cảm ơn.”
Linh Trạch đỡ tôi nằm xuống.
“Đây là đâu?”
“Đây là đỉnh núi Bạch Lăng, nơi tam giới giao nhau.
“Tam giới?”
“Người, yêu, thần.”
Hươu đen đến gần cọ vào người Linh Trạch.
“Mắt của anh…”
Linh Trạch sờ lên dải lụa trắng.
“Mắt của tôi không nhìn thấy, nhưng không sao, tôi vẫn nghe được người khác nói gì.”
Tôi lặng lẽ nhìn Linh Trạch, vết thương lại bắt đầu nhói lên.
Tay anh chạm vào vết thương, một luồng linh lực đi vào vết thương của tôi.
“Tôi chỉ có thể giúp cô giảm đau, ngăn cho vết thương không trở nên nghiêm trọng hơn.”
Linh Trạch sử dụng sức mạnh tinh thần để cắt quần áo của tôi ra, tay anh chạm vào da thịt tôi khiến tôi không khỏi run rẩy.
“Xin lỗi… vì tôi không nhìn được.”
“Không sao, không sao.”
“Lát nữa sẽ rất đau.”
Một âm thanh vang lên, Linh Trạch đột ngột cắt đứt mũi tên hoa sen.
Cũng may, động tác rất nhanh, chỉ hơi đau một chút, nhưng mũi sen kia cũng để lại một vết đen sì trên vai trái của tôi.
“Bây giờ điều duy nhất tôi có thể làm là cầm máu.”
Hươu đen ngậm mấy nhánh thảo dược đưa tới cho Linh Trạch.
Linh Trạch làm thảo dược tan ra, dùng linh lực biến thành một viên thuốc bay vào miệng tôi.
“Vừa nãy cô hỏi tôi rồi, vậy cô tên gì?”
“Tang Mịch.”
Linh Trạch trầm ngâm.
“Cô là con người đúng không? Tại sao cô tới được nơi này?”
“Tôi… tôi rơi vào thác nước chảy ngược, sau đó tới đây.”
Linh Trạch tỏ vẻ Kinh Ngạc.
“Cô rơi vào thác nước ở núi Bạch Lăng sao? Kỳ lạ… con người sao có thể vào đây?”
“Cô thật sự rất kì lạ.”
23,
Tôi thẫn thờ nhìn vào hư không.
Lòng nóng như lửa đốt, tôi ho ra một ngụm m á u đen.
“Sao lại bị thương nặng như vậy?”
“Linh Trạch, tôi sắp c h ế t rồi sao?”
Linh Trạch nặng nề gật đầu.
“Nếu liên tục dùng tiên dược của tôi, tối đa cũng chỉ chống đỡ được một tháng.”
“Một tháng…”
Nhìn bộ dáng yếu ớt của tôi, Linh Trạch có chút không đành lòng.
“Mũi tên hoa sen trực tiếp cắm vào mạch của cô, người b.ắ.n cô là muốn lấy mạng của cô, để cho đ ộc ngấm vào cơ thể cô.”
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
“Nhưng hình như có người khác dùng linh lực để ngăn cản đ ộc dược phát tán, làm chậm quá trình c h ế t đi của cô.”
Tôi quay đầu nhìn sang chỗ khác, trong đầu vẫn nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
“Cô là con người lần đầu tiên tôi nhìn thấy.”
“Cũng là người duy nhất có thể nói chuyện với tôi sau khi sống ở đây.”
Linh Trạch di chuyển ghế gỗ đến cạnh giường.
“Cô có tâm nguyện nào chưa thực hiện được không, tôi giúp cô thực hiện.”
“Coi như là duyên phận giữa chúng ta.”
Tôi cố gắng ngẩng đầu, giữ c.h.ặ.t t.a.y Linh Trạch.
“Anh… anh có biết kí khế ước với yêu như thế nào không?”
Linh Trạch há hốc mồm, không ngờ tôi sẽ hỏi điều này.
“Anh có thể kí khế ước với tôi không? Tôi không sống được bao lâu nữa, mong muốn duy nhất của tôi là có một con yêu của riêng mình.”
Linh Trạch bật cười.
“Đây là nguyện vọng của cô?”
Tôi gật đầu, Linh Trạch cắn tay mình, sau đó nhỏ m.á.u lên cổ tay tôi.
Một sợi chỉ đỏ nhàn nhạt kết nối giữa tôi và Linh Trạch.
“Đây là gì?”
Linh Trạch đụng vào sợi dây đỏ, nhưng nó như vô hình, bàn tay xuyên qua sợi dây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khe-uoc-voi-yeu/chuong-8.html.]
“Đây là bằng chứng khế ước của người và yêu, một khi chỉ đỏ được tạo ra, số phận của chúng ta sẽ kết nối với nhau.”
Tôi thẫn thờ nhìn sợi chỉ đỏ trước mặt.
“Cô chưa từng kí khế ước với yêu sao?”
“Chưa từng.”
Linh Trạch sờ lên mặt tôi, cười khẽ.
“Thật ra, để kí khế ước vẫn còn thiếu một bước.”
“Còn gì nữa… còn gì nữa?”
“Nhưng với sức khỏe hiện tại của cô chắc chắn không chịu nổi.”
“?”
Linh Trạch cúi xuống, áp mặt vào tôi, nhưng tôi không đủ sức đẩy ra.
“Song tu.” (*)
(*) Giao hợp.
24,
Mặt tôi đỏ bừng.
“Song, song tu.”
Một giây sau, trán của hai người đụng vào nhau, tôi ngửi được mùi thảo dược nhàn nhạt trên người anh.
“Cô đổ mồ hôi rồi, chứng tỏ thảo dược tôi vừa dùng là đúng.”
Hóa ra những gì Linh Trạch nói chỉ để tôi đổ mồ hôi.
Anh véo mặt tôi.
“Cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, vết thương còn hơi đau nhưng sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.”
“Cảm ơn, Linh Trạch.”
Linh Trạch cứng người.
“Tang Mịch, những lời vừa nãy không phải tôi nói đùa đâu.
Tôi chớp mắt.
“Ngủ đi.”
Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lúc sau thì chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, cơ thể tôi đã có thể di chuyển.
Tôi chịu đựng cảm giác đau đớn mặc quần áo vào, bước ra cửa.
Giờ đã là ban đêm, ngoài trời bắt đầu có tuyết.
Không biết Linh Trạch đem chiếc ghế ra ngoài từ lúc nào, anh ngửa đầu, xung quanh là một vòng kết giới cho nên tuyết không rơi vào người anh.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng động, Linh Trạch nhìn sang phía tôi.
“Vết thương còn đau không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Tôi đi về phía Linh Trạch, anh mở rộng kết giới để tuyết không rơi vào người tôi.
“Anh làm gì vậy?”
“Xem số mệnh.”
“Xem số mệnh? Ở đây?”
Một tia sáng b.ắ.n ra từ tay của Linh Trạch, b.ắ.n lên bầu trời, bầu trời xám xịt hiện lên những ngôi sao.
“WOW!”
Cảnh tượng này tôi chưa từng nhìn thấy ở thế giới loài người.”
“Cô nhìn thấy không? Mỗi ngôi sao trên trời đại diện cho mỗi loài, bất luận là yêu, thần hay người, họ đều có số mệnh của riêng mình.”
“Nếu là người bình thường tôi sẽ không để cho họ nhìn thấy, nhưng dù sao cô cũng đã kí khế ước với tôi rồi.”
“Nhưng… mắt của anh?”
Linh Trạch sờ lên dải lụa.
“Tôi dùng tâm cảm nhận.”
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.
“Linh Trạch… sao anh lại ở đây?”
Anh mỉm cười.
“Sao vậy, quan tâm tôi à?”
“Tôi…”
“Thật ra không phải tôi sinh ra ở đây, trước kia, gia tộc chúng tôi quản mệnh số của thế gian, chỉ có hươu tộc chúng tôi mới có thể nhìn sao đoán mệnh.”
“Khi tôi chín ngàn tuổi, con trai thứ năm của Thiên thần ra đời. Khi đứa bé đó ra đời, bầu trời trở nên xám xịt, ngay cả yêu ma cũng xao động, Thiên thần tức giận cho rằng đứa bé này là mầm mống của tai họa, mang đến sự diệt vong cho cả thiên đình.”
“Ông ấy giận lây sang chúng tôi, cho rằng chúng tôi không xem trọng việc xem vận mệnh, không dự báo được đứa bé này có hại cho thiên giới.”
“Ông ấy giáng đứa bé này xuống trần thành yêu, sau đó nhốt tôi và đứa bé kia ở nơi này.”
“Sao lại như thế? Tại sao thần lại phạt cả anh…”
Linh Trạch lắc đầu, cười gượng.
“Tôi không nhớ mình đã ở đây bao lâu, lúc đầu tôi cũng rất h ận, rõ ràng chúng tôi không làm điều gì sai, vì sao lại phải gánh chịu những điều này.”
“Lần nào cũng vậy, sự th ù h ận của tôi chuyển hết sang đứa trẻ đó.”
“Nhưng thực tế, nó là người vô tội nhất, mất đi tình yêu thương của ba mẹ từ khi còn nhỏ, lớn lên ở một nơi băng giá như nơi này…”
Tôi thấy rất kì lạ, từ khi đến đây tôi chưa nhìn thấy ai khác ngoài Linh Trạch và con hươu đen của anh ta.
“Vậy… đứa trẻ đó đâu rồi?”
Linh Trạch ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, dưới ánh sáng, tôi nhìn thấy khóe môi anh hơi nhếch lên.
“Đứa bé gọi tôi là sư phụ…”
“Tôi nhìn được số phận của đứa bé đó, muốn giúp nó trốn thoát.”
“Số phận của nó không nên mắc kẹt ở đây.”