KẸO DẺO MÀU HỒNG - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:15:53
Lượt xem: 111
06
Tôi nhìn Lâm Tôn Diệu trước mặt, người em trai có quan hệ huyết thống với tôi này, tôi luôn cảm thấy chán ghét.
Lúc trước chỉ vì chút tình cảm gia đình nghèo nàn đó, tôi không phải nữ chính nên tôi chỉ có thể chịu đựng hết mức có thể, tôi luôn nghĩ về gia đình của mình, lẽ ra tôi vẫn nên có chút tình cảm. Phải đến tận đêm giao thừa tôi triệt để hết hy vọng.
Vì thế khi nhìn Lâm Tôn Diệu lần nữa, tôi không còn im lặng như trước nữa mà đưa tay đẩy hắn ra.
"Không có tiền, cút đi!"
Năm từ ngắn gọn đó dường như đã chọc giận Lâm Tôn Diệu, hắn trừng mắt nhìn tôi một cách hằn học, và giống như vô số lần ở nhà, hắn giơ nắm đ.ấ.m lên muốn đánh tôi.
Tôi không thể đánh bại hắn, hắn nặng tận tám mươi mốt kí, chạy khắp đường phố từ khi còn nhỏ để đánh nhau thành ngh.iện.
Tuy nhiên, lần này nắm đ.ấ.m của anh ta không trúng tôi.
Bởi vì nhanh hơn một bước, tôi trực tiếp nhảy tới phía sau Chu Việt, để anh làm tấm chắn cho mình.
Những đứa trẻ lớn lên trong những gia đình giàu có là những tờ tiền tốt nhất trong tâm trí những kẻ bắt cóc nên hầu hết chúng đều được học một số kỹ thuật tự vệ ngay từ khi còn nhỏ. Mà Chu Việt lại luôn thích các loại thể thao mạo hiểm nên thể lực của anh đương nhiên không tệ, kỹ năng cũng rất tốt.
Đúng như dự đoán, khi nắm đ.ấ.m hướng về phía Chu Việt, anh ta không hề trốn tránh, thậm chí còn tìm chỗ để trút nắm đ.ấ.m và dùng nắm đ.ấ.m đánhLâm Tôn Diệu.
Trong khi đập nó, anh quay lại và nói với tôi: "Em trai cô s.ú.c s.i.n.h thật đấy!"
Ừ, cùng anh tương xứng cá mè một lứa cả thôi.
Trong lòng thầm nói lời này, Chu Việt cũng liên tiếp đ.ấ.m mấy chục quyền. Cha mẹ tôi vội vàng từ xa chạy tới, vừa chạy vừa khóc, duỗi tay đẩy Chu Việt ra
Mẹ tôi túm lấy cổ áo tôi và nói: “Con nha đầu ch.ết tiệt kia! Thấy em trai mày bị người ta đánh sao mày không lao ra bảo vệ nó?”
Lâm Tôn Diệu ôm đầu và nhìn tôi đầy căm ghét.
"Mẹ, đừng nói bậy với cô ta!Cô ta mới người đàn ông này là một đám, muốn đánh ch.ết con trai của mẹ!"
Lời này vừa nói ra, mẹ tôi lập tức nổi giận, bà ta đưa tay định tát tôi, tuy tôi không đánh bại được Lâm Tôn Diệu nhưng tôi vẫn có thể ngăn được cái tát này.
Bà ta bị tôi đẩy, ngồi xuống đất, nhìn người qua đường và bắt đầu khóc.
"Tôi đã tạo cái nghiệt gì vậy? Nuôi lớn con gái vất vả khổ sở không lời oán thán, nhưng kết quả là con gái tôi không những bỏ trốn theo một kẻ hoang dại mà còn đánh đập tôi. Ôi, thật sự là nghiệp chướng!"
Bà ta khóc lớn, nằm ra đất ăn vạ hết sức khó coi đến mức Chu Việt phải dừng lại.
"Đây là người nhà cô?"
Anh nhìn tôi, ngập ngừng không nói, và cuối cùng giơ nắm đ.ấ.m lên.
Bởi vì động tác quá mạnh, chìa khóa xe trong túi rơi xuống đất, Lâm Tôn Diệu nhận ra chiếc xe, trong nháy mắt hắn cũng không để ý bị đánh thành mặt lợn, chỉ tay vào tôi và nói với vẻ phấn khích: "Lâm Đàm, mày vậy mà có bản lĩnh, thực sự đã bắt được một con rùa vàng!"
Câu này dường như kích hoạt một số từ khóa, mẹ tôi lập tức đứng dậy.
Bà xoa xoa tay, dùng ánh mắt đánh giá nhìn Chu Việt từ trên xuống dưới, đôi mắt càng sáng rực, dần dần áp sát vào anh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/keo-deo-mau-hong/chuong-6.html.]
“Cậu thích con gái tôi à?”
"Muốn cưới nó hay là muốn chơi?”
Nghe mẹ nói, Chu Việt sửng sốt một chút, không kịp phản ứng: "Ý bà là gì?"
Nụ cười trên mặt mẹ tôi càng sâu, lòng bàn tay hướng lên.
“Muốn cưới nó thì phải tỏ ra thành thật một chút. Chưa kể ba đến năm trăm vạn, ít nhất cũng phải có căn phòng cho con trai tôi cưới vợ, còn chiếc xe này của cậu con trai tôi rất thích, thân làm anh rể thì đem chiêc xe chuẩn bị kỹ càng, rồi tìm việc làm cho con trai tôi, tôi sẽ đồng ý cho cậu kết hôn.”
“Nếu cậu chỉ muốn chơi đùa, làm cha mẹ, chúng ta sẽ không để cậu thiệt thòi. Tôi thấy cậu khá giàu có, con gái tôi rất trong sáng, còn chưa từng nắm tay đàn ông, vẫn là một đóa hoa trắng.Lần đầu ít nhất cậu cũng phải ra giá một trăm vạn, còn về sau mỗi lần mười vạn, thấy sao?"
Những người qua đường ban đầu muốn vì bọn họ nói chuyện nghe được những lời này tức giận không thôi.
Chu Việt cũng trợn to hai mắt, không thể tin nói: "Có ý gì? Bán con gái của bà?"
Tôi là người duy nhất thực sự không có bất kỳ d.a.o động nào trong lòng.
Không phải ai cũng may mắn được cha mẹ yêu thương, và trong thâm tâm, chỉ cần bán được tôi là họ đã nghĩ tôi có giá trị rồi.
Lố bịch.
Tôi nhìn Chu Việt, giọng bình tĩnh nói: “Không phải anh hỏi tôi có phải tôi đến đây chỉ để xin tiền thôi sao? Hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, tôi thực sự cần tiền, tôi muốn thoát khỏi cái gia đình này và sống cuộc sống của riêng mình. Tôi quả thực cần tiền nhưng không phải cần rất nhiều tiền. Nhưng tôi chưa bao giờ muốn phản bội anh và tôi sẽ không làm việc cho bố anh, tôi chỉ cần một công việc đủ để nuôi sống bản thân.”
Chu Việt có chút im lặng sau khi nghe tôi nói, nhưng bố mẹ anh tôi và Lâm Tôn Diệu vẫn còn đang líu lo không ngừng.
Có vẻ như họ lo lắng rằng Chu Việt sẽ thấy giá đắt. Cò kè mặc cả, họ không coi tôi như một con người chút nào, chỉ như một đồ vật đang thảo luận về mức giá cuối cùng của tôi.
Tôi muốn rời đi nhưng Lâm Tôn Dao đã giữ tôi lại.
"Ai cho mày đi? Mày là chị tao nên phải tìm cách kiếm nhà, xe cho tao biết không!"
Mẹ tôi cũng gật đầu nói lại: “Tiểu nha đầu này, sao con lại giả vờ thanh cao ở đây? Nếu một đêm có thể bán được nhiều tiền như vậy thì con nên đi thắp hương đi, con có biết không? Em trai con là người đàn ông của gia đình chúng ta. Là em gái, dù có bán mình đi nữa thì cũng phải dùng nó để hỗ trợ em trai mình, vì vậy hãy hữu dụng khi vẫn còn chút ích lợi, biết không?"
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Chu Việt không thể nghe được nữa, đẩy Lâm Tôn Diệu ra, sau đó chuẩn bị đưa tôi đi.
Lâm Tôn Diệu là một kẻ lưu manh từ khi còn nhỏ, hắn ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi có được tiền, vì vậy hắn lập tức cúi mặt xuống bên đường, nhìn thấy cây gậy liền cầm lên muốn đánh Chu Việt.
Khi nhìn thấy cảnh này, tôi đã đẩy mạnh Chu Việt ra, cây gậy đập vào lưng tôi rất đau.
Sau khi Chu Việt kịp phản ứng, anh quay lại và đ.ấ.m vào mặt hắn ta.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho ai đó. Chẳng bao lâu sau, ven đường đã có rất nhiều xe đỗ. Lâm Tôn Diệu vừa rồi kiêu ngạo phách lối, giờ không dám nói một lời như trứng chim cút.
Về phần bố mẹ tôi, đại khái là nghĩ bối phận mình cao, chống nạnh mắng tôi là đứa con bất hiếu, ch.ết cũng đáng.
Chu Việt vẻ mặt vô cùng khó chịu, trực tiếp kéo tôi lên xe.