Kẻ Nhát Gan Chuyển Mình Thành Lão Đại Tâm Linh - Series Cháy Đạo Quán - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-02-25 01:38:38
Lượt xem: 1,625
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn phía bắt đầu bốc lên từng làn khói đen.
Tôi đã bấm quẻ từ lúc mới vào chương trình, biết trước chuyến này lành ít dữ nhiều, nhưng không ngờ khả năng bỏ mạng lại cao đến vậy.
Tôi dừng chân trước cửa, vừa định ngăn người khác mở cửa thì cánh cửa tự động bật mở, luồng khói đen bên trong cuồn cuộn tràn ra.
Xem ra nơi cuối cùng lại chính là chỗ chúng tôi đang ở.
Nếu tôi đoán không nhầm, chương trình này muốn dùng năm người họ để cưỡng ép bổ sung ngũ hành, lấp đầy năm nguyên tố, rồi cộng thêm tôi, người mang mệnh cách ngũ hành hoàn chỉnh bẩm sinh để tiến hành hiến tế.
Nghĩ đến đây, tôi lạnh cả sống lưng.
Bọn họ dám cả gan nghịch thiên cải mệnh!
Những người còn lại cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Thấy tôi đứng im, họ cũng không dám cử động.
Cánh cửa mở toang.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đứng đầu vẫn là nữ quỷ áo đỏ, nhưng có vẻ phong cách lần này hơi sai sai.
Vừa thấy tôi, cô ta sửng sốt, rồi lập tức đờ người ra.
"Mệnh cách của ngươi sao lại lớn đến vậy?"
Tôi cười lạnh: "Tôi là mệnh thuần dương bẩm sinh đấy, mẹ nó chứ."
Nói xong, tôi kết ấn, trong chớp mắt, một lớp kết giới bảo hộ bao phủ quanh chúng tôi, chặn lại cơn gió rét cắt da.
Ngay lúc này, một bóng đen lao vọt ra từ cửa. Nhìn thấy cấp bậc của nó, tôi hoảng hồn.
Đùa à? Nơi quỷ quái này lại có cả Nhiếp Thanh Quỷ* sao?
*Nhiếp Thanh Quỷ: Một loại quỷ cực kỳ mạnh, có khả năng hút sinh khí và hạ nhiệt độ xuống mức đóng băng.
Thế này thì đánh cái con khỉ gì nữa, tốt nhất là cứ lôi chúng tôi ra luyện luôn đi cho rồi!
Giọng nói lạnh băng của Nhiếp Thanh Quỷ vang lên, khí lạnh trong không khí tức thì giảm sâu.
"Không ngờ… cô lại là người tu đạo."
Hắn híp mắt nhìn tôi, vẻ mặt hứng thú: "Tu vi cũng không tệ, rất thích hợp để hiến tế."
Quả nhiên, tôi đoán không sai.
Nhưng vấn đề là, nghịch thiên cải mệnh chỉ áp dụng cho người sống. Mà hắn thì c.h.ế.t đến mức xác có khi còn lạnh hơn cả thời tiết lúc này rồi, làm sao mà đổi mệnh được nữa chứ?
Bình luận trực tiếp:
[Cái quái gì vậy trời?]
[Nó vượt xa sức tưởng tượng của tôi rồi.]
[Tuyên bố đây là chương trình thực tế hay nhất và kịch tính nhất từ trước đến nay!]
20
Nhiếp Thanh Quỷ mặt xanh nanh nhọn, miệng còn phả ra từng luồng hắc khí, trông một cái là biết hơi thở có vấn đề.
Tôi cúi đầu, rút kiếm đào ra.
"Kiếm đào vô dụng với tôi" - Nhiếp Thanh Quỷ chìa ra bộ móng sắc nhọn, đen kịt như thể vừa sơn một lớp sơn móng tay màu đen vậy.
"Phải làm sao đây, phải làm sao đây?" Lý An Kỳ bắt đầu lo lắng.
Ba chàng trai tỏ ra vô cùng tin tưởng tôi, đồng loạt lùi về sau một bước rồi nhìn tôi chằm chằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-nhat-gan-chuyen-minh-thanh-lao-dai-tam-linh-series-chay-dao-quan/chuong-12.html.]
Lâm An Di siết chặt cánh tay tôi, tỏ ý không sợ hãi, sau đó đeo đồng tiền Ngũ Đế mà tôi đưa trước khi ra ngoài lên cổ tay, bước lên đứng chắn trước bốn người kia. An Mẫn Y định thay cô ấy hứng tai họa, nhưng bị cô ấy ngăn lại. Tôi liếc nhìn những người còn lại, cuối cùng thở dài, đưa miếng linh ngọc sư phụ tặng cho An Mẫn Y.
"Cầm lấy đi. Có những thứ này, sẽ không ai dám lại gần mấy người đâu."
Đồ hộ thân đã đưa hết ra ngoài, bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào thanh kiếm đào trên tay mình.
Tôi chợt nhớ đến lời sư phụ từng nói:
"Đào mộc dễ âm dễ dương, có thể trừ tà cũng có thể dẫn quỷ. Nếu được dưỡng bằng thuần dương huyết, có thể c.h.é.m vạn vật."
Thuần dương huyết à? Trùng hợp ghê nhỉ.
Tôi nhìn chằm chằm Nhiếp Thanh Quỷ, khẽ nhếch môi cười, rồi mạnh tay cắn rách đầu ngón tay, bôi m.á.u lên lưỡi kiếm.
Mẹ kiếp, tham gia cái chương trình này, tôi cảm thấy ngón tay sắp hỏng đến nơi rồi.
Trong nháy mắt, kiếm đào phát ra ánh sáng trắng rực rỡ, đối lập hoàn toàn với luồng hắc khí cuồn cuộn tỏa ra từ Nhiếp Thanh Quỷ.
Bình luận trực tiếp:
[Đệch, mới có mấy ngày mà Điện Mộc cứ như biến thành một người khác vậy.]
[Tôi tra tư liệu rồi, cô ấy là trẻ mồ côi được đạo sĩ Tất Linh nhận nuôi. Vì bát tự quá nặng nên mới đặt họ "Điện" để trấn áp. Hồi nhỏ nhát gan lắm, nhưng năng lực rất mạnh, luôn được sư huynh, sư đệ, sư phụ bảo vệ rất kỹ.]
[Tôi rớt nước mắt rồi, thực sự là nhìn Điện Mộc từ một cô bé hay khóc nhè, dần dần trở thành một nữ đạo sĩ có thể một mình đấu quỷ dữ.]
[Mới có mấy ngày thôi mà, cô ấy thực sự quá khổ rồi.]
[Có khi nào vốn dĩ Điện Mộc không nhát gan, chẳng qua vì chưa từng tiếp xúc với quỷ nên mới sợ? Chứ diệt quỷ xong rồi thì mở được Nhâm Đốc nhị mạch luôn không?]
[Thần luận.]
[+1.]
…
Tôi giơ kiếm lên, qua khóe mắt thấy nữ quỷ áo đỏ đang lặng lẽ tiến về phía Lâm An Di và những người kia. Vì cô ta đi từ bên cạnh, họ hoàn toàn không kịp phản ứng. Tôi vừa thấy thế liền lập tức lao đến.
Gương mặt thối rữa kinh khủng của nữ quỷ áo đỏ đối diện thẳng với tôi.
"Aaa cứu mạng! Đáng sợ vãi! Mẹ ơi!" Tôi vừa khóc gào vừa ném bùa ra.
Tấm phù đã nhiễm m.á.u của tôi, vừa chạm vào nữ quỷ áo đỏ lập tức phát nổ, thổi bay cô ta thành tro bụi, hồn phách tan tành.
Bình luận trực tiếp:
[Tôi xin rút lại những lời vừa nói. Cô ấy vẫn là Điện Mộc hay khóc nhè khi thấy quỷ.]
[Nhưng mà cô ấy thực sự rất dũng cảm khi bảo vệ mấy bé gái đó đấy.]
[Hu hu, cảm ơn chị Điện Mộc đã bảo vệ An Di.]
…
Nhiếp Thanh Quỷ thấy nữ quỷ áo đỏ bị tôi ném một lá bùa là tan thành tro ngay tại chỗ, rõ ràng hoảng loạn hẳn.
Không đúng, không thể như thế được!
Hắn lập tức xoay người muốn chạy trốn.
Tôi nhanh tay dùng kiếm hất một lá bùa lên, phong kín đường thoát của nó.
Sau đó, quanh thân hắn bắt đầu tỏa ra tử khí, hắn cố gắng ngăn chặn nhưng không thể kiềm giữ được.
"Tại sao lại như vậy?" Tôi thấp giọng hỏi hắn.