Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Zhihu - Xe tang trên núi hoang - 1

Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:09:04
Lượt xem: 46

1.

Chúng tôi ở trên núi chơi một ngày, lúc xuống núi thì đã về khuya, trời xám xịt, mưa phùn rơi tí tách.

Bởi vì vội vàng về nhà nên tôi lái xe khá nhanh, lúc đi qua một vũng nước thì đột nhiên bánh xe bị trượt rơi vào một cái hố sâu, c.h.ế.t máy.

Sau đó, mặc kệ tôi khởi động xe như nào đều không thể nổ máy nên tôi chỉ có thể đứng ở ven đường lo lắng suông.

Đúng lúc này, từ trên đỉnh núi có chiếc xe khách cũ kỹ đi xuống, tôi nhanh chóng chạy ra giữa đường ra hiệu đón xe.

Tài xế lái xe là một bác trai tuổi trung niên, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, ngoại hình chất phác. Bác trai hạ cửa kính xe xuống, hỏi tôi có chuyện gì?

Tôi nói tình huống vừa xảy ra một lượt, xin bác trai đưa chúng tôi đi một đoạn. Hiện tại trên núi đang mưa, chúng tôi muốn xuống núi nghỉ ngơi một lát trước rồi mới liên hệ xe tải lên kéo xe về.

Tài xế thoải mái đồng ý, mở cửa xe để chúng tôi đi lên.

Lúc lên xe tôi mới phát hiện đây là chiếc xe du lịch nhỏ mười ba chỗ, có thể là do trời đã muộn nên trong xe chỉ có một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi đang ngồi dựa gần cửa xe chơi điện thoại.

Tôi cười cười với anh ta: “Anh em, nhờ một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/zhihu-xe-tang-tren-nui-hoang/1.html.]

Người trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không lên tiếng, cơ thể chỉ hơi dịch vào bên trong mà không thèm để ý tới đối phương là ai.

Trong xe khá lạnh, sau khi lên xe, tôi dẫn Tiểu Văn đi tới chỗ ngồi cuối xe.

Nhưng sau khi ngồi xuống, tôi lại phát hiện ánh mắt của Tiểu Văn không tự nhiên lắm nên hỏi: “Lạnh không?”

Biểu cảm của Tiểu Văn có chút kỳ lạ, mồ hôi trên trán không ngừng xuất hiện. Đột nhiên cô ấy dựa lại gần nói bên tai tôi, nhỏ giọng bảo: “Trương Dương, người đang chơi điện thoại kia có hơi kỳ.”

NHAL

Tôi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy thanh niên trẻ tuổi vẫn cúi đầu chơi điện thoại như cũ, không thay đổi chút nào.

Tôi cười với Tiểu Văn: “Chỉ là hành khách bình thường thôi, có vấn đề gì đâu?”

Sắc mặt của Tiểu Văn càng trắng bệch, cầm lấy tay tôi, hạ giọng nói xuống mức nhỏ nhất: “Không phải, buổi sáng em có xem tin tức, thấy người ta nói ở gần đây có xảy ra tai nạn xe. Có người trẻ tuổi khi xuống núi bị chiếc xe ngắm cảnh đ.â.m bay xuống khe suối. Em có xem qua ảnh của người chết, rất giống với người kia…”

Lời của Tiểu Văn làm tôi hồi hộp, lúc nhìn về phía thiếu niên kia một lần nữa thì trong lòng có thêm cảm giác hoảng sợ.

 

Loading...