Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

"YÊU" KHÔNG CÓ CHỖ CHO KẺ HÈN NHÁT - 1

Cập nhật lúc: 2024-10-26 02:10:22
Lượt xem: 1,077

(Văn án)

 

Năm thứ tám tôi thầm yêu Bùi Quý Xuyên, anh ấy nhắc đến chuyện muốn giới thiệu đối tượng cho tôi trong bữa cơm.  

 

“Không cần đâu.”  

 

Tôi cười với anh, có chút ngại ngùng: “Bạn trai em biết sẽ giận đấy.”  

 

“Bạn trai?”  

 

Tiếng trêu chọc vang lên khắp bàn, tay cầm đũa của Bùi Quý Xuyên khựng lại giữa không trung.  

 

Anh đột nhiên hỏi: “Là người em thích à?”  

 

“Ừm.”  

 

“Vậy thì tốt rồi.”  

 

Bùi Quý Xuyên khẽ nhếch môi cười, cúi đầu gắp một đũa ớt xanh – món mà từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn ghét cay ghét đắng.  

 

01

 

Tôi không ngờ rằng Bùi Quý Xuyên lại về nhà ăn Tết.  

 

“Anh ấy bận lắm mà?”  

 

Tôi ngạc nhiên.  

 

Chính vì biết rằng thời gian này Bùi Quý Xuyên bận đến mức không thể về nhà dịp Tết, tôi mới quyết định về đây ở thêm vài ngày.  

 

“Dù là tổng thống thì Tết cũng phải về ăn bữa cơm đoàn viên chứ!”  

 

Mẹ đuổi tôi ra ngoài, ép tôi phải xuống đón anh ấy.  

 

Không muốn đi, tôi định chỉ loanh quanh trong khu chung cư rồi quay lại.  

 

Nhưng vừa ra ngoài, tôi đã nhìn thấy Bùi Quý Xuyên cùng Hứa Chiếu Tuyết đứng dưới gốc cây.  

 

Cả hai mặc áo khoác đôi, từ xa nhìn lại thật xứng đôi.  

 

Không biết họ nói gì, Hứa Chiếu Tuyết tiến lên một bước và ôm chầm lấy Bùi Quý Xuyên.  

 

Anh ấy không đẩy cô ra.  

 

Anh đứng quay lưng về phía tôi, khiến tôi không thể thấy rõ biểu cảm của anh lúc đó. Nhưng chắc là vui lắm.  

 

Nghĩ đến đây, tôi siết chặt chiếc áo khoác cũ đang mặc trên người. Nhìn xuống, tôi phát hiện túi áo đã rách từ bao giờ, để lộ lớp bông đã ngả vàng bên trong.  

 

Những ký ức cũ bỗng ùa về, tôi nhớ lần đầu tiên gặp Hứa Chiếu Tuyết nhiều năm trước cũng giống hệt như vậy.  

 

Một đôi nam nữ trẻ trung, đẹp đẽ hôn nhau trong góc cầu thang khuất.  

 

Khung cảnh đó đẹp đến mức trông như một bức tranh hoàn mỹ.  

 

Còn tôi, đứng từ xa chứng kiến tất cả, lại trở thành kẻ phá hoại, như một kẻ xâm nhập thô kệch vào bức tranh ấy.  

 

*****

 

Cuối cùng, Bùi Quý Xuyên phát hiện ra tôi.  

 

Anh ngượng ngùng đỏ mặt trong chốc lát, nhưng rồi vẫn nắm tay Hứa Chiếu Tuyết bước đến trước mặt tôi, giới thiệu:  

 

“Ninh Ninh, đây là bạn gái anh.”  

 

Anh nói với vẻ tự hào: “Hứa Chiếu Tuyết giỏi môn Vật lý lắm.”  

 

Trong giọng nói đầy sự ngưỡng mộ của anh ấy, lại còn đùa vui với tôi:  

 

“Vậy sau này sẽ có hai người giúp em học Vật lý rồi nhé.”  

 

“À mà, Ninh Ninh, em tìm anh có chuyện gì sao?”  

 

Tôi cũng không nhớ lúc đó mình đã kiếm cớ gì để lấp liếm.  

 

Chỉ nhớ rõ bài kiểm tra điểm kém tôi đã vò nhàu nhét sau lưng.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/yeu-khong-co-cho-cho-ke-hen-nhat/1.html.]

Và ánh mắt thấu hiểu của Hứa Chiếu Tuyết khi nhìn tôi.  

 

Cô ấy nhìn thấy hết.  

 

Ai cũng có thể nhận ra tôi thích Bùi Quý Xuyên.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nhưng chỉ riêng anh ấy là không bao giờ biết.  

 

**********

 

Một giọng nói quen thuộc bỗng kéo tôi ra khỏi hồi tưởng.  

 

“Ninh Ninh?”  

 

Tôi không biết từ khi nào Bùi Quý Xuyên đã đứng trước mặt tôi.  

 

Khi nhìn thấy tôi, anh ấy nở nụ cười, rõ ràng rất vui.  

 

Nhưng ngay sau đó, đôi mày anh khẽ cau lại.  

 

Tôi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ chiếc khăn quàng cổ của anh vừa được quấn lên cổ mình.  

 

“Em đã đợi ở đây bao lâu rồi? Sao mặt lạnh đến thế này?”  

 

Anh trách móc, định nắm tay tôi để sưởi ấm như mọi lần, giả vờ giận dỗi:  

 

“Lại không đeo găng tay à? Nếu bị ốm nữa thì đừng trách anh đấy!”  

 

“Em không lạnh đâu.”  

 

Tôi nhân lúc tháo khăn ra, tránh né bàn tay anh.  

 

Rồi trả khăn lại cho anh và làm bộ quạt tay:  

 

“Thật ra em nóng đến mức toát mồ hôi rồi ấy!”  

 

Nụ cười trên môi anh thoáng dừng lại trong giây lát.  

 

Anh cầm lấy chiếc khăn, khôi phục lại vẻ tự nhiên:  

 

“Năm nay về sớm thế?”  

 

“Ừm, sếp thương tình cho nghỉ sớm.”  

 

Tôi viện bừa một cái cớ, trong lòng thầm xin lỗi ông chủ vì đã kéo ông ấy vào chuyện này.  

 

Thật ra, tôi chỉ không muốn gặp Bùi Quý Xuyên.  

 

Đôi khi, mối quan hệ quá gần gũi giữa hai gia đình lại không phải là chuyện tốt.  

 

Chẳng hạn như mỗi năm vào dịp Tết, hai nhà đều tụ tập ăn bữa cơm đoàn viên.  

 

May mà buổi gặp mặt này luôn diễn ra trước đêm Giao thừa hai ngày.  

 

Và Bùi Quý Xuyên thường về nhà vào đúng mấy ngày đó, sau bữa cơm lại quay lại công việc.  

 

Thế nên, tôi đã mượn cớ phải tăng ca để tránh gặp anh.  

 

Năm nay, tôi cứ tưởng anh sẽ không về.  

 

"Thật sự chỉ vì bận à?"  

 

Bùi Quý Xuyên cúi đầu nhìn tôi, hỏi.  

 

Ánh mắt anh vô cảm, nhưng lại toát lên vẻ nghiêm nghị khiến người đối diện không dám nhìn thẳng.  

 

Bị nói trúng tâm tư, tôi vô thức thấy chột dạ.  

 

Cố nhíu mày, tôi cãi bướng: "Tất nhiên rồi! Em còn đang chờ thăng chức, tăng lương để sớm trở thành người phụ nữ thành thị đây này!"  

 

Anh nhìn tôi bằng đôi mắt đen sâu thẳm, chăm chú đến mức khiến tôi không biết phải làm gì.  

 

Rồi bất chợt, anh cười.  

 

Anh đưa tay xoa đầu tôi, như thể vô tình nhưng lại ẩn chứa chút uất ức:  

 

"Vậy thì tốt. Anh cứ tưởng em không muốn gặp anh nữa."  

Loading...