Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu Được Buông Được - Phiên ngoại 2: Nghe lời bố (HẾT)

Cập nhật lúc: 2024-11-21 15:10:12
Lượt xem: 132

Tôi là Đồ Khả. Hai năm sau ngày cưới, tôi mang thai.

 

Năm đó xảy ra rất nhiều chuyện.

 

Đầu tiên là Sở Ngang và Phương Cẩn ly hôn.

 

Bọn họ cưới nhau khi nào ư?

 

Nửa năm sau khi tôi và Lưu Gia Dịch kết hôn.

 

Thấy chưa, trên đời này không có chuyện thiếu ai đó là không sống nổi.

 

Nhưng tôi nhất định sẽ mãi là "một vết sẹo" trong lòng họ.

 

Tại sao ư?

 

Bởi vì ngày trước, tôi buông tay quá dứt khoát.

 

Khi Sở Ngang nghĩ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tôi đã chủ động rời đi, không do dự quay lưng, bỏ bọn họ lại như một đống rác rưởi.

 

Gặp phải rác rưởi, điều đầu tiên cần làm là yêu thương bản thân mình. Có như vậy mới có dũng khí để bước tiếp.

 

Hôn nhân không dễ dàng.

 

Phải hợp tính, hợp gia đình và hợp cả những chuyện vụn vặt của cuộc sống.

 

Sau một thời gian mặn nồng ngắn ngủi, Phương Cẩn bắt đầu bất an. Cô ấy kiêu ngạo, lại luôn nghi ngờ rằng trong lòng Sở Ngang vẫn còn có tôi, thậm chí không thể chịu nổi khi nghe thấy tên tôi.

 

Mỗi khi về quê ăn Tết, bà nội của Sở Ngang, đã hơn 80 tuổi, luôn hỏi: “Khả Khả đâu? Sao cháu dâu của bà không đến?”

 

Cô ta không thể giống như tôi, đối xử với bố mẹ của Sở Ngang như một người con dâu đích thực.

 

Bố của Sở Ngang bị nhiễm trùng đường tiểu từ lâu, bệnh tình kéo dài, ngày càng giống như một đứa trẻ.

 

Ông ta không thể tự đi vệ sinh mà phải sử dụng túi tiểu, cần sự chăm sóc tận tình.

 

Sau đó, bệnh tình của ông ta tái phát phải nhập viện.

 

Phương Cẩn chắc chắn sẽ không tới bệnh viện chăm sóc, cô ta chỉ biết tiêu tiền để thuê người giúp việc.

 

Khi bệnh trở nặng, ông ta luôn gọi nhầm người bên cạnh là  “Khả Khả.”

 

Dì Tiền sau lưng phàn nàn với Sở Ngang: “Nhà ta không thiếu tiền nhưng không ai có thể thay thế sự chăm sóc của người nhà. Phương Cẩn chẳng bao giờ chịu hy sinh chút gì, thậm chí còn không bằng một nửa Đồ Khả.”

 

Sở Ngang lạnh lùng đáp: “Vậy sao? Đồ Khả tốt như thế, tại sao lúc trước mẹ không nhắc nhở con ngày hẹn để đi gặp cô ấy mà tự ý để cô ấy chờ? Giờ lại quay ra trách cứ con?”

 

Dì Tiền nghẹn lời, rồi tức giận nói: “Giờ con còn trách móc mẹ sao? Lúc trước ai là người đưa Phương Cẩn về nhà ăn Tết? Nếu con toàn tâm toàn ý với Đồ Khả, làm sao xảy ra bao nhiêu chuyện rối rắm như thế này?”

 

Trong nhà có người bệnh, việc chăm sóc luôn gây mâu thuẫn và chỉ trích lẫn nhau.

 

Sau này, Phương Cẩn rút khỏi công ty ra nước ngoài.

 

Sở Ngang đến tìm tôi một lần, nói rằng bố anh ta nằm viện, tình hình rất xấu. Ông liên tục hỏi: “Sao Khả Khả không tới?”

 

Mắt anh ta đỏ hoe, cầu xin tôi đến bệnh viện thăm bố mình.

 

Tôi từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-duoc-buong-duoc/phien-ngoai-2-nghe-loi-bo-het.html.]

 

Năm đó, bố tôi bị tái phát ung thư tuyến giáp.

 

May mắn là lần này có tôi ở bên. Lưu Gia Dịch cũng ở bên.

 

Anh nói tôi đang mang thai, không thể cứ chạy đi chạy lại bệnh viện, nên tôi chỉ ở nhà hàng để tính toán sổ sách.

 

Bố tôi luôn được Lưu Gia Dịch chăm sóc chu đáo. Bố nói đúng, con người sống một đời, nếu cô đơn thì thật đáng thương. Chúng ta cần sưởi ấm cho nhau, dựa vào nhau.

 

Từng có lúc tôi tin đó là Sở Ngang, nhưng sau này tôi tin, người đó là Lưu Gia Dịch.

 

Gia đình tôi sống trong căn lều lớn, suốt hai năm trời đều do tôi quán xuyến. Đến khi thật sự không thể cáng đáng, Lưu Gia Dịch bàn với tôi chuyển 10 mẫu rau cho gia đình chú Đường.

 

Cuộc sống luôn có những bận rộn.

 

Sau này, chúng tôi mở thêm một nhà hàng và kinh doanh rất tốt.

 

Bố tôi tái phát khối u, phải cắt bỏ và hóa trị. Tôi đưa ông về ở chung để tiện chăm sóc, không cho ông hút thuốc, uống rượu hay ăn đồ cay.

 

Ông cũng không rảnh rỗi, không làm vườn thì giúp tôi trông con. Nhưng ông chiều cháu ngoại đến mức con tôi trở nên ngang ngạnh, khiến tôi tức đến phát khóc.

 

Năm ấy, bố của Sở Ngang qua đời.

 

Tôi nhớ đến lời bác sĩ nói năm đó, nếu được chăm sóc tốt, ông ta có thể sống thêm 20 năm. Vấn đề xảy ra ở đâu, tôi không rõ.

 

Nhưng tôi vẫn gọi điện thoại đặt một vòng hoa viếng ông ấy.

 

Tôi nhớ lại thời đại học, ông ấy thường đến thăm tôi, hỏi tôi có đủ tiền tiêu không, dẫn tôi đi siêu thị mua đồ.

 

Khi tôi thực tập, ông ấy cũng là người tìm việc giúp tôi. Ông ấy từng chân thành quan tâm tôi nhưng xét đến cùng, tình yêu lớn nhất của ông ấy vẫn là dành cho con trai mình.

 

Những điều ấy giờ đây không còn liên quan đến tôi nữa.

 

Bố tôi may mắn hơn, dù trải qua hai lần ung thư ác tính, tỷ lệ sống sót 10 năm của giai đoạn một là 99%.

 

Tôi trân trọng từng giây phút ở bên cạnh ông.

 

Khi rảnh rỗi, gia đình tôi cùng đi biển chơi.

 

Con tôi cưỡi trên vai Lưu Gia Dịch, hai bô con đùa giỡn phía trước. Tôi nắm tay bố, chậm rãi đi phía sau, nghe ông kể về thời thanh xuân khi ông và mẹ tôi gặp nhau.

 

Mẹ tôi mất sớm, nhiều người khuyên ông tái hôn nhưng ông không chịu.

 

Ông là người trọng tình nghĩa, nói rằng năm xưa khi ông nghèo khổ, mẹ tôi đã cùng ông vượt qua mọi khó khăn.

 

Ông nói rằng một ngày nào đó, ông sẽ tìm gặp lại mẹ ta.

 

“Con gái, con phải nghe bố nói, đến lúc bố không còn nữa, con không cần sợ hãi hay khóc. Đời người luôn có một đoạn đường phải tự mình bước đi.”

 

Ông nói rất nhiều, tôi gật đầu nghe hết.

 

Là con gái, tôi hiểu cần phải lắng nghe bố nhiều hơn.

 

Câu chuyện kết thúc ở đây. Nếu bạn cũng gặp được một người như Lưu Gia Dịch, hãy ôm chặt lấy họ.

 

Nếu không, hãy tự ôm chặt lấy chính bản thân mình.

 

(Kết thúc)

Loading...