Yến Hầu trở về - 9 (END)
Cập nhật lúc: 2024-11-28 02:33:29
Lượt xem: 3,484
Loạn thế không dễ, đặc biệt là nữ tử, thanh danh Công chúa Tố Hòa khuynh đảo Trung Nguyên, không hẳn không phải là độc tiễn.
Yến Sóc thấy cố nhân không vui sướng, ngược lại liên tiếp nhìn ta vài lần, mới suy nghĩ đồng ý. Hắn vốn muốn chạy tới thành Ngũ Dương, bây giờ mang theo nữ quyến tự nhiên đi đường không tiện, liền điều phối một đội quân từ trong thành, hộ tống chúng ta về Thượng Dương, tự mình giục ngựa đi trước.
Tách ra và đi theo con đường riêng của mình là giải pháp tốt nhất.
Mới đi được nửa ngày đường, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ngựa chạy đến, quân lính đi theo bên cạnh xe ngựa giật mình nói: “Quân Hầu.”
Ta vén rèm xe lên, gió tuyết và hơi thở trên người Yến Sóc cùng tiến vào.
Có tuyết trên mi mắt hắn, vì thở ra mà phút chốc tan chảy.
Yến Sóc nói: “Cứu Tố Hòa cũng không có ý gì khác, một là, khi nàng ta còn trẻ từng ở bên cạnh ta và mẫu thân, có tình nghĩa thời thơ ấu; hai là, ta và muội ấy do một phụ thân sinh ra, mẫu thân của muội ấy từng là ca cơ của phụ thân ta, khi bị chuyển giao cho Hán đế không biết đã có thai, sinh ra Tố Hòa. Huynh đệ tỷ muội ta tuy đông đảo, nhưng dù sao cũng là thủ túc, dù sao cũng được cứu một lần, đây là chuyện riêng của hậu trạch, bí mật của hoàng thất, vốn không muốn nói cho nàng biết, nhưng ta sợ nàng suy nghĩ nhiều.”
Giải thích xong, Yến Sóc thở phào nhẹ nhõm, lại cởi hổ bội bên hông ra cho ta: “Chỉ cần nàng cầm hổ bội, ở trong địa phận Yến Địa, như Yến Hầu ta đích thân tới.”
Hắn nói: “Thời gian ta không ở đây, cầm hổ bội, không ai dám xem thường nàng. Ai dám bất kính với nàng, g.i.ế.c luôn khỏi cần luận tội.”
Nói xong, nhìn chằm chằm ta một cái, liền muốn ghìm ngựa quay đầu đi.
Nửa đường hắn lao tới, gió tuyết đầy thân, chỉ để nói mấy câu như vậy. Kiếp trước, ta chỉ cần hắn nói mấy câu như vậy là đã đủ rồi.
Lần này vừa đi, sợ là lại phải hành quân đánh trận, mấy tháng nửa năm không gặp, chiến trường đao thương không có mắt.
Ta dường không phân rõ kiếp trước kiếp này, chỉ đứng thẳng dậy, gọi hắn lại: “Quân Hầu.”
Trong gió tuyết Yến Sóc quay đầu lại, nhìn ta điềm đạm cười.
Ta nói: “Đi đường cẩn thận. Ta ở thành Thượng Dương chờ ngài thắng trận trở về.”
Giống như trước đây mỗi một lần, ở cửa cung Thượng Dương, cầm đèn chờ hắn trở về.
Được rồi, quay lại đi.
14
Yến Sóc vừa đi, quả thật lại là chiến sự xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yen-hau-tro-ve/9-end.html.]
Trong thành Thượng Dương tuyết ngừng xuân đến, hoa tàn lại hạ chí.
Sau khi biết được quan hệ thật sự giữa Tố Hòa và Yến Sóc, mỗi khi nghĩ đến chuyện của Công chúa Tố Hòa ở kiếp trược, ta không khỏi cảm thấy buồn cười. Yến Sóc bận rộn chiến sự, nhưng vẫn sẽ gửi thư cho ta, câu mở đầu của mỗi phong thư, mở đầu chính là: “Kính Mãn Mãn!”.
Ta cũng không phải là vô tri vô giác. Phong cách làm việc của hắn càng ngày càng giống Yến Sóc kiếp trước, có lẽ hắn cũng đã sớm nhớ ra, hắn và ta đều có trí nhớ kiếp trước. Nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu, đây có lẽ là trời xanh cho cơ hội làm lại một lần.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Đến khi trời chuyển lạnh.
Thư của Yến Sóc liền ngừng, đoán trước hắn đã trên đường trở về. Ta từ phường thị mua đồ xong, nghĩ ngày mai là có thể bắt đầu ở cung Thượng Dương nghênh đón Yến Sóc. Trời đã chạng vạng, hàng nghìn ngọn đèn chiếu vào nhà. Ta nghe thấy phía sau có người gọi, chỉ một tiếng “Mãn Mãn.”
Ta bỗng nhiên quay đầu, có chút không dám tin.
Cuối phố dài, khói lửa phố phường mờ mịt, Yến Sóc mặc thiết giáp, đứng ở nơi đó không hợp, nhìn ta từ xa xa. Hắn trở về sớm hơn dự đoán rất nhiều. Lúc đầu hắn sải bước đi về phía ta, sau đó vội vã, càng đi càng nhanh, đến cuối cùng đúng là chạy.
Chớp mắt một cái, hắn đã tới trước mặt ta, ôm lấy eo ta, xoay ta ở trên không trung một vòng, mới lưu luyến buông ta xuống.
“Rất nhớ nàng, Mãn Mãn.” Hắn nói: “So với lúc đánh hạ mười thành còn nhớ nàng nhiều hơn, mới biết tương tư đến thấu xương.”
Một câu nói, hoàn toàn thẳng thắn. Yến Sóc cũng nhớ lại kiếp trước.
Thân hình hắn cao lớn, cúi người mới có thể nhìn thẳng vào ta, một đời vương hầu, thu hết khí huyết chiến sự, đúng là cúi đầu nhận sai.
“Kiếp trước là ta không phân biệt minh châu, là ta kiêu ngạo như đồ ngu, lạnh nhạt bỏ qua nàng nhiều năm. Mãi cho đến sau này, đều là Mãn Mãn nàng nhân nhượng ta. Ta ở trong mộng mới dần dần bắt đầu nhớ lại kiếp trước, ta đã để cho Mãn Mãn nàng phải chịu ấm ức lớn như vậy, mỗi khi nhớ tới, hận không thể trở về đánh mình hai trận, kiếp này nàng không muốn gả ta, nhận ta làm nghĩa huynh cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng Mãn Mãn, ta không muốn làm vui lòng nàng, ta không làm nghĩa huynh của nàng. Cho dù không nhớ lại kiếp trước, cũng không muốn làm nghĩa huynh của nàng, ta vẫn sẽ làm vui lòng nàng.”
Hắn cúi đầu, trán chạm nhau, khóe mắt lại có ngấn lệ: “Không biết Mãn Mãn của chúng ta có nguyện ý cho ta một cơ hội làm lại hay không.”
Tiếng gió theo phố dài thổi tới, đưa bài hát mới của nhà ai truyền đi xa hơn.
Ta không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào hắn. Rồi lui về phía sau hai bước, khẽ khuỵu gối, dịu dàng cười: “Cung nghênh Quân Hầu chiến thắng trở về.”, giống như lời nói vô số lần lúc trước, chờ đợi Yến Sóc trở về.
Bốn mắt tiếp xúc, tâm linh tương thông, đã là đáp án. Một cuộc đời hoàn toàn mới, ta nguyện ý cùng hắn bắt đầu lại từ đầu.
Yến Sóc cúi người trước người ta, đúng là muốn cõng ta về cung Thượng Dương. Ta cảm nhận được thân thể trẻ trung trầm ổn dưới thân, cuối cùng nghe được câu từ trong khúc nhạc tươi mát kia.
Hết lần này tới lần khác vừa hay đúng một câu: Yến Hầu từng quen biết đã trở về.
(--END--)