Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Vợ Cả Ngược Tra Báo Thù - Chuong 11
Cập nhật lúc: 2024-10-23 17:40:33
Lượt xem: 6
Người nhà Lý gia cố gắng lên tiếng can ngăn, nhưng Tần Thu Uyển làm ngơ, giữ nguyên lập trường: "Ta hận nhất là bị người hãm hại. Ta mới vào Lý gia, nhưng phụ nhân này lại dám vu oan cho ta như vậy. Nếu không làm rõ chuyện này để trả lại sự trong sạch, sau này ta phải sống ở Lý gia như thế nào?"
Lâm Cầm Hề khóc lóc thảm thiết: "Biểu tẩu, chắc Điềm nương chỉ vô ý thôi. Bao năm nay bà ấy đã chăm sóc Chí Viễn hết lòng, xin tỷ hãy tha cho bà ấy."
Tần Thu Uyển cười lạnh lùng: "Tha ư? Lúc nãy các người chất vấn ta không ngừng, có ai nghĩ đến việc tha cho ta không? Lâm biểu muội, sao ta cứ thấy muội hình như đang nhắm vào ta? Người khác đẩy thì là vô ý, còn nếu ta đẩy thì là cố ý sao?"
Lâm Cầm Hề hốt hoảng, lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải vậy đâu!"
Tần Thu Uyển không buông tha, tiếp tục chất vấn: "Muội có thể xin tha cho một phụ nhân nói là bà ta vô ý, nhưng khi mọi người đổ tội oan cho ta, sao muội lại không nói một lời can ngăn? Muội muốn Lý gia trách phạt ta đúng không?"
Nghe những lời này, mọi người nhà Lý gia, ban đầu chỉ tập trung vào thương tích của Chí Viễn, nay bắt đầu cảm thấy câu chuyện có phần khác thường. Những lời của Tần Thu Uyển có vẻ rất hợp lý. Ai nấy đều bắt đầu hoài nghi, nhìn Lâm Cầm Hề với ánh mắt khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-nhanh-xuyen-thanh-vo-ca-nguoc-tra-bao-thu/chuong-11.html.]
Lâm Cầm Hề cúi đầu khóc lóc, nghẹn ngào nói: "Ta không cố ý, thật mà. Mẫu tử chúng ta phải sống nhờ nơi này, dù bị người ức h.i.ế.p cũng không dám than phiền. Vừa rồi, ta chỉ biết khóc cho số phận khổ sở của mình, chứ không nghĩ sâu xa như vậy... Cuộc đời ta toàn cay đắng..."
Lời than vãn đầy thương cảm khiến người nhà Lý gia, vốn đang giận dữ vì cảm giác bị lừa dối, dần dịu lại. Lý Trạch Ngạn bước lên, nhẹ nhàng nói: "Biểu muội, sau này muội cứ yên tâm ở lại trong phủ, sẽ không ai ức h.i.ế.p muội nữa."
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Tần Thu Uyển gật đầu, lạnh lùng ra lệnh: "Đúng vậy. Trước tiên phải đuổi nhũ mẫu to gan dám hại tiểu chủ tử ra ngoài." Không chờ phản ứng của mọi người, nàng tiếp tục: "Đưa bà ta đến nha hành (nơi môi giới lao động), ta không bao giờ muốn thấy mặt bà ta nữa."
Điềm nương nghe vậy sợ hãi tột độ, vội vã van xin: "Cô nương cứu mạng... cứu mạng..."
Lâm Cầm Hề định lên tiếng cầu xin, nhưng Tần Thu Uyển đã nhanh chóng chặn lời: "Lâm biểu muội, muội chưa tới hai mươi, còn trẻ đẹp, sao lại phải thủ tiết sớm như vậy? Ta sẽ giúp muội tìm một người chồng tốt. Trương gia chúng ta có rất nhiều thân thích, ta đảm bảo sẽ chọn cho muội một người ưng ý. Đừng lo ngại phiền phức, ta chỉ muốn tốt cho muội thôi. Mẫu tử hai người như đồ sứ mong manh, không thể ở lâu trong Lý gia được. Nếu muội không muốn dọn đến nhà của ta, thì tốt nhất là xuất giá, để còn có nơi che chở. Như thế sẽ tốt cho muội hơn."
Lâm Cầm Hề ngỡ ngàng không thốt nên lời: "..." Xuất giá?
Lý Trạch Ngạn cũng hoảng hốt, bối rối thốt lên: "Xuất giá? Không thể nào!"