Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XƯNG ĐẾ - Chương 9 - 10

Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:36:29
Lượt xem: 182

 

9

Sau vụ tỉ thí trên đài luyện võ, những lời đàm tiếu về ta ở trong quân doanh cũng ít hơn rất nhiều.

Trong quân doanh chính là như thế, ai có nắm đ.ấ.m lớn hơn người đó liền có quyền quyết định.

Thật ra việc ta đến Nhạn Môn Quan cũng không hoàn toàn là vì tiếp ứng cữu cữu.

Mà còn vì chút tâm tư mang lợi ích riêng, tuy nhiên ta cũng thật lòng muốn cứu bách tính ở quận Bắc.

Kiếp trước, sau khi cữu cữu ch.ết, đại quân như rắn mất đầu. Trong triều không có người tài để trọng dụng, còn bên phía quân đột quyết cũng nhân cơ hội đó đánh chiếm thêm nhiều thành trì rồi tiến thẳng vào  Trung Nguyên.

Các quận huyện nằm ngoài biên giới vốn do quận Bắc thủ hộ liên tiếp thất thủ, quân đột quyết t.àn b.ạo khát m.áu, mỗi nơi bọn chúng đi qua bách tích ch.ết và bị thương vô số,x.ác ch.ết rải rác khắp nơi. Mỗi nơi bọn chúng đi qua đều trở thành địa ngục trần gian.

“A Sử Na Thị thờ phụng Lang Vương, luôn cho rằng bản thân là hậu duệ Lang Vương, vốn là dân du mục cho nên bọn họ chỉ biết ăn h.i.ế.p kẻ yếu cúi đầu trước kẻ mạnh, sợ cường quyền lại không có đạo đức, nếu chỉ dùng chính sách lôi kéo nhẹ nhàng thì không có hiệu lực”

Cữu cữu nhìn bản đồ trên bàn cát gật đầu “ A Nhan cảm thấy, phải đối đãi với quốc hãn Đột Quyết như nào mới tốt?”

“Tất nhiên phải đánh cho phục mới thôi!”

“Chỉ là thảo nguyên hoang vắng, nếu chỉ đem A Sử Na Thị đánh lui thì sau khi qua mùa đông nghỉ ngơi lấy sức, những năm tiếp theo biên quan vẫn sẽ còn phải chịu sự bất ổn không yên. Vậy thì đó cũng không phải kế sách lâu dài”

“Con nghe nói những người trong bộ tộc A Sử Na Thị cũng không hoàn toàn đồng lòng, bây giờ nhìn bọn họ huynh đệ thân thiết hỗ trợ lẫn nhau, chính là bởi vì bọn chúng nhìn thấy miếng bánh thịt ngon muốn cướp lấy là triều đình chúng ta”

“Nếu  có thể gây hiềm khích từ nội bộ, để bọn chúng ốc còn không mang nổi mình ốc thì khi đó chúng ta đánh tới sẽ thuận lợi hơn rất nhiều”

Cữu cữu cười lớn “ Nói hay lắm!”

Ông ấy chỉ vào bàn cát nói về kế hoạch lần này.

Hi~~~ Vịt nè

Trái tim ta lại dâng lên một trận chua xót.

Kiếp trước, cữu cữu cũng là như vậy, mưu tính cho bách tính biên cương.

Hoàng đế lại sợ danh tiếng của cữu cữu quá lớn, ngầm cho phép cha ta hại ch.ết một nhà cữu cữu. Mười vạn đại quân da ngựa bọc thây, ba quận biên cương rơi vào tay giặc. Biết bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạ.ng, chỉ để đổi lấy một câu của hoàng đế “Muốn cân bằng thế lực khắp nơi, cần phải có người hi sinh”

Đáng thương những đống x.ương trắng bên bờ sông Vô Định, đã từng là giấc mộng xuân trong lòng biết bao thiếu nữ.

Một tên hoàng đế chỉ biết đùa bỡn quyền lực, tầm nhìn hẹp lại còn bảo thủ, đối với con dân không có chút lòng thương xót nào, có lý do gì cần tồn tại đâu?

“Cữu cữu, mặc dù kỹ thuật cưỡi ngựa của đám người đột quyết khá cao siêu, nhưng trong triều của ta cũng không phải là không có cao thủ. Mấy lần giao tranh chúng ta đều không rơi vào thế hạ phong, nhưng vì sao mà mãi không đánh bại được quân đột quyết?”

Cữu cữu im lặng một lúc, thở dài một hơi không nói thêm gì nữa.

Ông ấy là một quân tử, lại còn trọng tình trọng nghĩa. Tiên đế từng có ơn đối với ông, trước khi lâm chung còn phong ông ấy làm đại thần phù chính.

Cữu cữu vì lời hứa hẹn cũng vì hoàng đế mà chăm chỉ cần cù chinh chiến nơi sa trường.

Nguyên nhân vẫn luôn không đánh bại được quân Đột quyết đều là do hoàng đế liên tục ngăn cản.

Lòng nghi ngờ của hoàng đế rất nặng, luôn tin tưởng vào sự cân bằng. Nếu cữu cữu lật đổ vương triều đột quyết, thì không phải là thần cao hơn quân sao?

Thấy gương mặt ông ấy lộ ra vẻ mặt do dự, ta cũng không tiếp tục nhiều lời.

Băng dày ba thước không phải hình thành trong một ngày tuyết rơi, sớm hay muộn cữu cữu cũng sẽ hiểu.

“A Nhan, ta biết con đối với bệ hạ thập phần thất vọng, cũng biết bệ hạ không phải là minh quân”

“Nhưng chính sự triều đình không phải dăm ba câu có thể nói rõ. Ta là người trong cuộc có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ dù muốn nhưng bản thân cũng lực bất tòng tâm”

“Con chỉ cần biết, việc để bệ hạ ngồi lên vị trí kia đã là cách hạ cờ tốt nhất trong nhiều ván cờ rồi”

Ta cười lạnh một tiếng “Cữu cữu, nhiều ván cờ chính là muốn  sĩ tộc phải thỏa hiệp để quý tộc hài lòng sao”

“Nhưng người có nghĩ tới bách tính có tội tình gì? Mười vạn tướng sĩ ở biên cương có tội gì? Bọn họ đã rất nhiều lần ở những tình huống không rõ phải thỏa hiệp”

Cữu cữu còn muốn nói chuyện, ta đã xua tay đi ra khỏi lều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/xung-de/chuong-9-10.html.]

10

Nhưng ta biết, cữu cữu có lo lắng của bản thân mình.

Qủa thật trong tay ông ấy nắm trọng binh, nhưng trong quân doanh cũng không phải do một mình ông ấy định đoạt. Hoàng đế cũng sắp xếp không ít nhân thủ ở nơi này.

Muốn mười vạn đại quân này bền chặt như thép, thì ít nhất cũng phải đánh thắng hơn mười mấy trận để người của hoàng đế âm thần biến mất.

Cũng không thể tự nhiên cầm vũ khí  lên, hét lớn mặc kệ tất cả, tạo phản được!

Hành quân đánh trận sợ nhất là vô duyên vô cớ xuất binh.

Tất cả cần phải bàn bạc kỹ hơn, chỉ có duy nhất một chuyện là không thể chờ đợi.

Mùa đông qua đi, binh cường mã tráng, chẳng lâu nữa quân đột quyết sẽ lại tiến về phía Nam, chúng ta phải tận dụng cơ hội này đánh bọn chúng cú.t về quê nhà.

Sau khi cùng cữu cữu thương nghị, ta mang theo một nhóm nhỏ binh lính. Đầu tiên đem những binh lính đột quyết đi lạc ở phụ cận Nhạc Môn Quan càn quét một phen. Tránh cho việc bọn chúng  ức h.iếp trẻ em và phụ nữ nơi đây.

Mấy lần đột kích thành công đã giúp danh tiếng ở trong quân đội của ta càng lan ra xa.

Những người gọi Bùi phó tướng càng thêm tâm phục khẩu phục.

Tính toán thời gian đại quân đột quyết tiến tới, giống như kiếp trước, cha ta được bệ hạ khẩm điểm dẫn người tiến về Định Bắc Quận.

Ở kiếp trước, cữu cữu của ta sẽ ch.ết ở ba tháng sau.

Cha ta đã bí mật liên lạc với Khả Hãn đột quyết, cữu cữu cũng không  phòng bị ông ta, vì vậy chiến lược bị bại lộ. Những binh lính ở Nhạn Môn Quan vốn định đánh lén vào trong doanh trại của quân Đột quyết lại bị bại lộ.

Cữu cữu ch.ết không  minh bạch, lại còn phải mang theo thanh danh xấu, nói ông ấy chủ động đầu hàng quân địch, hại ch.ết mười vạn đại quân ngoài biên cương.

Sau khi cữu cữu ch.ết, Bùi Ngọc vốn từ chỗ ch.ết trở về lại bị cha ta b.ức về biên cương, cuối cùng mãi mãi nằm lại nơi đó.

Mà ta ở trong cung tứ cố vô thân, hữu tâm vô lực, chỉ có thể chính mắt nhìn thân nhân liên tiếp ch.ết th.ảm.

Nhưng  thật may mắt, ông trời đã cho ta thêm một cơ hội nữa.

Ba ngày sau, cha ta mang theo thánh chỉ tới đây.

Vừa mới gặp ta, lời còn chưa kịp nói, ông ta đã đỏ vành mắt, một bộ dáng người cha hiền từ nhớ thương nhi tử.

“Nhị Lang! Đen lại còn gầy!”

Ông ta lau hốc mắt, từ trong n.g.ự.c móc ra một túi hầu bao đưa cho ta.

“Đây là đại tỷ tự mình thêu cho con, tỷ tỷ con ở trong cung ngày đêm thương nhớ con, bản thân con cũng phải chăm sóc mình thật tốt”

“Con cùng A Nhan đều tốt, trăm năm sau ta mới có mặt mũi đi gặp mẫu thân con”

Nghe vậy, cữu cữu cùng Từ Hằng Chí đứng sau lưng biểu cảm vô cùng khó nói.

Muôn vàn lời muốn nói nhưng cha ruột của ta à, người thật sự không nhận ra nữ nhi và nhi tử của mình sao?

Ta  nhận lấy hầu bao, hình thêu không tệ, nhìn sơ qua chính là Bùi Ngọc tự mình thêu.

Ho nhẹ một tiếng, đè xuống ý cười bên trên, ngăn cha ta đang tiếp tục phát ra những câu nói gây sốc.

Chờ công ta và cữu cữu rời đi, Từ Hắng Chí lại gần ta thấp giọng hỏi”

“Thật sự là cha ngươi sao?”

“Không thể giả được”

“Xem ra Bùi Ngọc đóng giả không tệ”

Ta nhếch miệng cười “ Đệ đệ ta so với ta còn có hương vị nữ nhân hơn”

Từ Hằng Chí rũ mắt xuống, nói khẽ “ Ta liền thích nữ tử có tư thế hiên ngang hơn”

“Chậc”

Loading...