VƯỢT NÚI CAO - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-15 20:57:42
Lượt xem: 655
Những người dân phẫn nộ dập tắt ngọn lửa, rồi phát hiện ra t.h.i t.h.ể của một đứa trẻ, bị cháy đen không còn nhận ra được.
Đêm đó, bà hàng xóm lắm lời phát hiện đứa cháu đích tôn của mình mất tích.
Khi nghe tin, bà ta vội vàng chạy đến hiện trường.
Chỉ cần nhìn thoáng qua t.h.i t.h.ể đen thui đó, bà ta đã gào khóc thảm thiết:
"Cháu ơi, cháu yêu của bà—"
Những người dân xung quanh chỉ nhìn bà ta lạnh lùng.
Đứa cháu mập của bà ta là kẻ gây rối trong làng, đi khắp nơi làm chuyện xấu.
Ba tháng trước, nó cùng với một đám trẻ con khác đã châm lửa đốt đống cỏ khô ở đầu làng.
May mắn là người ta phát hiện sớm và dập tắt kịp thời.
Vì vậy, lần này, họ đều tin rằng chính thằng nhóc đó đã gây ra vụ cháy.
Bà cụ khóc đến ngất xỉu.
Những người dân phẫn nộ cuối cùng cũng nhớ ra việc chính mà họ định làm trong đêm nay.
Lục Nhai hốt hoảng biện minh: "Tôi không lừa các người! Tôi, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra tối nay—"
"Tôi đã mang bao nhiêu phụ nữ về đây cho các người? Sao tôi có thể lừa các người được?"
"Là do Hứa Xán! Chắc chắn là bà ta giở trò!"
Vậy là, ba tôi dẫn theo một đám dân làng, hùng hổ quay về nhà.
Cửa gỗ bị đạp tung, mẹ mặc váy ngủ, mắt ngái ngủ dụi mắt:
"Anh về rồi."
"Sao về muộn vậy? Làm em đợi mãi!"
Sắc mặt của ba có chút dịu lại, nhưng ông không nói gì.
Một lúc sau, mẹ như vừa tỉnh ngủ, mở to mắt nhìn quanh đám dân làng.
Khi ánh mắt mẹ lướt qua Lục Nhai, bỗng trở nên hoảng sợ:
"Anh ơi, anh cứu em với!"
Mẹ hét lên, lao vào ba, toàn thân run rẩy:
"Hắn là kẻ xấu! Lúc em đưa Út đi học, hắn còn kéo em vào văn phòng..."
"Hắn nói rằng con của em thông minh, muốn bắt em đi, chỉ để sinh con cho hắn."
Mẹ khóc nức nở, tay ôm chặt lấy eo ba:
"Em đã nói với hắn rồi, em có chồng, có con, em không muốn đi với hắn."
Lục Nhai thấy tình hình không ổn, vội vàng biện minh: "Các người đừng bị con đàn bà này lừa, toàn là những lời nói dối, các người—"
"Nếu không tin, có thể hỏi Trần Thanh Thanh!"
"Ngày hôm đó, nó cũng ở trong văn phòng. Mọi lời mẹ nó nói, nó đều nghe thấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vuot-nui-cao/chuong-4.html.]
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trong lúc xô đẩy, ba tôi trầm giọng nói: "Gọi nó qua đây, hỏi một cái là biết ngay."
"Nó mới bao nhiêu tuổi, sao có thể nói dối?"
Trước ánh mắt của mọi người, tôi run rẩy không dám nói.
Lục Nhai sốt ruột lên tiếng: "Mày thấy gì, nói thật ra đi."
"Tôi..."
Tôi ấp úng: "Tôi, tôi đã thấy!"
Lục Nhai cười lạnh: "Thấy chưa, tôi đã nói mà—"
Tôi cất lời: "Con thấy thầy Lục đẩy mẹ vào tường, nói rằng con cái của mẹ thông minh, muốn mẹ làm vợ ông ta!"
Lời vừa dứt, mọi người đều sững sờ.
Trong sự im lặng c.h.ế.t chóc, chỉ nghe thấy tiếng mẹ khóc nức nở.
Bà yếu ớt ngã vào vòng tay ba, nửa khuôn mặt lộ ra đầy nước mắt, chiếc váy ngủ rộng thùng thình làm lộ rõ dáng người mảnh khảnh, trông thật đáng thương.
Chưa kịp để ba nổi giận, tôi thấy một người đàn ông trong làng bước nhanh đến trước mặt Lục Nhai, đẩy mạnh ông ta một cái:
"Mày to gan thật đấy, dám cướp chị dâu tao?"
Cú đ.ấ.m tiếp theo giáng xuống mặt ông ta, làm rơi cặp kính gọng mảnh, Lục Nhai bị đánh chảy m.á.u mũi, khổ sở cầu xin tha thứ.
Tôi theo phản xạ nhìn về phía mẹ.
Trên khuôn mặt đẫm nước mắt của bà, đôi mắt ấy lại tĩnh lặng và sáng rõ.
7
Lục Nhai bị đánh một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t và bị dân làng đuổi ra khỏi làng.
Mẹ sống một cách đúng mực, chăm sóc bà nội, yêu thương chồng con.
Điều duy nhất thay đổi là số lần chú của tôi đến nhà ăn cơm nhiều lên.
Ông ta tên là Trần Viêm, chính là người dẫn đầu vụ đánh đập Lục Nhai đêm đó.
Theo vai vế, tôi gọi ông ta là chú.
Nghe nói vợ của ông ta cũng do bà nội tôi mua từ "bên ngoài" về không lâu trước đó.
Nhưng cô gái ấy cứng đầu, không chịu khuất phục, nên bị ông ta đánh đến chết.
Hiện giờ, ông ta vừa mất vợ chưa lâu, thường lợi dụng lúc ba tôi bận rộn ngoài đồng mà đến nhà chúng tôi.
Ông ta thường ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm mẹ tôi đang làm việc với ánh mắt đầy dục vọng.
Một tháng trôi qua trong sự yên bình như vậy, cuối cùng bản tính của ông ta cũng lộ rõ:
"Chị dâu, nghỉ ngơi chút đi."
Trần Viêm từ phía sau đặt tay lên vai mẹ tôi, tay kia thì lần mò bên hông bà.