VƯƠNG PHI TRẦN VÃN KIỀU - CHƯƠNG 11
Cập nhật lúc: 2024-12-19 08:25:11
Lượt xem: 8,603
Sáng sớm hôm sau, ánh tuyết chói chang bên ngoài, trong lều ấm áp như xuân, khi ta tỉnh dậy, Tiêu Trì đang nhìn ta chằm chằm.
Hắn cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi, thấy ta mở mắt, liền mỉm cười cúi người xuống.
Ta có chút sợ hãi, co rúm người lại trong áo choàng của hắn, giọng nói run rẩy: "Chàng... chàng..." Đừng tới đây!
Giọng ta đã khàn đặc.
Tiêu Trì ôm chặt ta, không biết học được ở đâu một rổ lời đường mật.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, ta cùng Tiêu Trì trở về doanh trại chính.
Các phó tướng thấy chủ soái bình an trở về, đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong khoảng thời gian Tiêu Trì biến mất, hắn đã bí mật cho người điều tra trong quân doanh, mục đích chính là tìm ra nội gián.
Lần này trở về, Tiêu Trì không vạch trần nội gián, mà cố ý tung ra chiến lược giả.
Như hai chúng ta đã đoán, nội gián quả nhiên đã đến doanh trại địch để truyền tin tình báo.
Vì vậy, khi Đại Ung và Bắc Tề giao chiến lần nữa, Tiêu Trì đã dùng số lượng binh lực ít nhất, một lần tiêu diệt gần hai mươi vạn quân Bắc Tề.
Có thể nói là đại thắng.
Cũng là trận chiến vẻ vang nhất trong lịch sử Đại Ung.
Tiêu Trì khao thưởng ba quân, sau khi trời tối, hắn vào lều, tự mình tắm rửa xong, mới đến gần ta.
Ta đang xem địa chí của Bắc Tề, chỉ vào mấy khu mỏ của Bắc Tề, nói: "Phu quân, thành trì này có thể chiếm lấy, dùng cho Đại Ung."
Tiêu Trì từ phía sau ôm lấy ta, hắn ở bên ngoài lạnh lùng nghiêm nghị bao nhiêu, thì ở chỗ riêng tư lại dính người bấy nhiêu.
Ta có chút không đỡ nổi.
Tiêu Trì khẽ cười: "Phu nhân, kế sách của nàng mấy ngày nay, khiến vi phu nhớ đến một người."
Ta cứng người, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: "Nhớ đến ai?"
Tiêu Trì: "Thanh Thư tiên sinh."
Ta: "..."
Trước đây, ta đi theo bên cạnh phụ thân và huynh trưởng, lấy biệt hiệu là "Thanh Thư tiên sinh", nhưng ta chưa từng giao thủ với Tiêu Trì.
Sao hắn lại nhận ra được?
Môi Tiêu Trì áp sát vào tai ta, tràn đầy sự hài lòng và ý cười: "Không giấu gì nàng, ta là một kẻ si mê binh pháp, trước đây từng bị chiến thuật của phụ thân và huynh trưởng nàng làm cho chấn động, nên đã âm thầm điều tra. Ai ngờ, phụ thân và huynh trưởng nàng đều là kẻ ngu ngốc, Thanh Thư tiên sinh đứng sau lưng hai người bọn họ mới là quân sư thực sự. Đáng tiếc, ta vẫn luôn không tìm được tung tích của vị quân sư kia. Không ngờ... người đó lại là nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vuong-phi-tran-van-kieu/chuong-11.html.]
"Phu nhân, nàng còn bao nhiêu điều bất ngờ giấu ta nữa?"
Ta tưởng hắn sẽ tức giận, hoặc là, sẽ đề phòng ta.
Nhưng không ngờ, Tiêu Trì lại càng thêm phấn khích, như thể trúng phải xuân dược, say mê chìm đắm trong việc giao lưu sâu sắc.
Còn tuyên bố, chính là thích cùng ta luận bàn... đủ loại kỹ nghệ.
Vốn dĩ, quân Bắc Tề ở biên giới đã bị đánh đuổi, theo thánh chỉ, đại quân có thể khải hoàn hồi kinh.
Nhưng ta và Tiêu Trì lại quyết định thừa thắng xông lên.
Hiện tại, nhuệ khí đại quân đang hừng hực, lương thảo đầy đủ, là thời cơ tốt nhất để trấn áp Bắc Tề.
Mọi hòa bình trên thế gian này, đều được tạo nên dưới lưỡi kiếm.
Khi đại quân đánh đến biên giới, ta mới ngây người.
Chỉ thấy, trên cành cây ở biên giới hai nước, treo vô số thi thể, nhìn thoáng qua, giống như những miếng thịt khô bị đông cứng.
Trong số những t.h.i t.h.ể này, có phụ nữ bị thương khắp người, cũng có trẻ em bị đ.â.m xuyên qua, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.
Tiêu Trì đưa tay ra, muốn che mắt ta lại.
Nhưng hắn quên mất, ta cũng đã từng chứng kiến cảnh sinh tử ở Nam cảnh.
Ta không ngờ Bắc cảnh lại đáng sợ như vậy.
Lúc này, không còn đơn thuần là vì tranh đoạt ngôi vị, hay là vì bình định chiến sự nữa, mà là với tư cách một người dân Đại Ung, ta không thể dung thứ cho chuyện này tiếp tục xảy ra.
Ta nghẹn ngào, hô to: "Các tướng sĩ nghe rõ, một cái đầu quân Bắc Tề, một lượng bạc. Chém càng nhiều, thưởng bạc càng nhiều!"
Điều nằm ngoài dự liệu của ta là, bọn cướp mà ta gặp trước đó đã tìm đến ta, sau khi biết thân phận của ta, càng chủ động xin gia nhập vào cuộc chiến.
"Nếu không phải người Bắc Tề, chúng ta cũng sẽ không phải lưu lạc tha phương! Nếu không phải Vương phi hào phóng, chúng ta đã c.h.ế.t rét ở trên đất tuyết rồi!"
"Kính xin Vương phi cho chúng ta một cơ hội báo đáp!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta gật đầu đồng ý, trong lòng vẫn là suy nghĩ đó, nếu quốc thái dân an, ai lại muốn làm thảo khấu.
Những người này ở lại xử lý hậu sự, gỡ t.h.i t.h.ể xuống, chỉ có thể chôn cất qua loa, dựng bia không chữ.
Nửa tháng tiếp theo, sĩ khí đại quân càng dâng cao, đánh thẳng vào thành trì của Bắc Tề.
Tin chiến thắng ở Bắc cảnh liên tục được đưa về kinh đô.