Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vương Nguyệt - 12

Cập nhật lúc: 2024-07-20 14:33:06
Lượt xem: 181

Ôn Du bị tôi tát.

Cô ta ngã xuống đất, đầu tóc rối bù, ngẩng đầu lên hét: “Tô Vượng Nguyệt, cô điên à? Cô dám đánh tôi?”  Cô ta định lao đến đánh tôi, nhưng tôi đã đá vào người cô ta làm cô ta ngã nhào xuống đất.

Tôi lấy điện thoại vệ tinh ra.

Không thể đi bộ được nữa, tức giận đến  mức phải gọi điện cho tổ đạo diễn đến ngay.

Thật bất ngờ, trước khi cuộc điện thoại kết thúc, một đoàn xe xuất hiện từ xa.

Người đàn ông trên xe địa hình bước xuống, đeo kính râm khí chất.

Sa mạc bỗng trở thành sàn diễn catwalk của anh ấy.

Mọi người lại nhận ra bóng dáng đó.

Giang Mặc Bạch.

Không thể không nói, Cố Lâm Châu thật sự có năng lực đoạt được giải nam diễn viên xuất sắc nhất.

Vào thời điểm quan trọng, anh ta lao tới đỡ Ôn Du đứng dậy.

“Tô Vượng Nguyệt, sao cô lại có hể đánh người?”

“Du Du, em không sao chứ?”

Giang Mặc Bạch đã bước tới.

Anh ấy tháo kính râm ra nhìn Ôn Du đang ngồi khóc thảm thiết dưới đất.

“Khóc tủi thân đến vậy sao?”

Ôn Du đứng dậy, nhào vào n.g.ự.c của Giang Mặc Bạch: “Anh, cuối cùng anh cũng tới rồi.....”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Giang Mặc Bạch tránh né khiến cô ta té hẳn xuống cát.

Giang Mặc Bạch ngồi trước lều tôi nhìn tôi: “Là em đánh sao?”

Tôi: “Ờ, đúng vậy.”

Trong phần bình luận, fan của Ôn Du hò hét:

“Công chúa nhỏ của anh bị cô ta đánh đó.”

“Giang thiếu hãy tát thật mạnh vào mặt Tô Vượng Nguyệt? Bảo cô ta rời khỏi làng giải trí ngay lặp tức.”

Giữa ;àng sóng dư luận, Giang Mặc Bạch mỉn cười.

Anh ấy nói: “Đánh hay lắm.”

Cố Lâm Châu sửng sốt.

Ôn Du sững sốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vuong-nguyet/12.html.]

Mọi người có mặt đều chóng váng.

Giang Mặc Bạch nhặt một nắm cát chơi đùa, trên môi nở nụ cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại lạnh như băng”

“Nếu như tôi dẫn đầu, sẽ không đơn giản như tát vào mặt em đâu.”

Ôn Du cúi đầu: “Anh, em sai rồi....”

Giang Mặc Bạch không nhìn cô ta mà nhìn cát trong tay cười nói: “Tôi chỉ nói giới giải trí rất nhiều kẻ ngốc, có một số không nghe lời.”

Anh ấy ném cát và đi về phía ô tô của mình.

“Đều lên xe đi, tôi và em gái tôi ngồi phía trước.”

Ôn Du lập tức đi về phía hàng ghế đầu.

Giang Mặc Bạch giữ cửa xe.

Anh ấy quay đầu lại nhìn tôi đang đứng đó.

“Sao vậy, Tô Vượng Nguyệt?”

“Chỉ vì lý do này mà em không nhận anh sao?”

Tôi đi về phía trước cúi đầu: “Anh.”

Giới giải trí thất bại như vậy sao, có chút mất mặt.

Giang Mặt Bạch thở dai, xoa đầu tôi:

“Không sao đâu, không thể đánh bại một kẻ ngốc, không phải lỗi của em.”

Ôn Du sững sốt tại chỗ.

Cố Lâm Châu cũng đứng đờ ở đó.

 Anh ta không nhịn được hỏi: “Giang thiếu, Tô Vượng Nguyệt là......”

Giang Mặc Bạch nhướng mi: “Em gái.”

Sắc mặt Cố Lâm Châu tái nhợt.

Trên mặt anh ta thể hiện sự hối hận.

Gaing Mặc Bạch an ủi hắn:

“Cậu không cần hối hận.”

“Cậu không chia tay với em gái tôi, cũng chẳng có cơ hộ đến nhà tôi đâu.”

“Tin tôi đi, cậu không bỏ lươc điều gì đâu.”

............

Loading...