VƯƠNG GIA ĐI TÌM VỢ - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-25 12:48:29
Lượt xem: 784
Tống Thạch Đầu nhớ rất giỏi, lập tức trả lời ngay.
Trình phu tử gật đầu, quay người quở trách Cao Hoài Ngọc - người chẳng trả lời nổi một câu.
Từ đó, Cao Hoài Ngọc đem lòng thù hằn Tống Thạch Đầu.
Hắn thường dẫn theo gia đinh, tay sai tới chặn đường cậu.
Lúc thì đánh đập, lúc lại tiểu tiện lên những quyển sách cậu khó nhọc mua được.
Tống Thạch Đầu đều nhịn hết, vì muốn được ở lại trường thêm chút thời gian.
Trình phu tử quý người tài, nhận ra thiên phú và sự chăm chỉ của Tống Thạch Đầu, nên muốn thu nhận cậu làm học trò.
Nhưng vì dè chừng các gia đình quyền thế trong vùng, ông đưa ra một yêu cầu.
Ông giao cho Tống Thạch Đầu một đề bài, yêu cầu cậu viết một bài văn.
Nếu khiến ông hài lòng, ông sẽ dành thời gian dạy bảo cậu ngoài giờ học.
Tống Thạch Đầu vui mừng khôn xiết, mất mấy đêm liền mới viết xong bài văn ưng ý.
Cậu phấn khởi mang bài văn đến gặp phu tử, nhưng trên đường lại bị Cao Hoài Ngọc chặn đường cướp mất...
Trần Kha đập mạnh bàn:
“Người đâu! Mau đi mời gia đinh của Cao Hoài Ngọc và Trình phu tử tới đây!”
Nha dịch lập tức rời đi.
*
Ta đứng ngoài nha môn, giấu mình sau đám đông.
Ánh mắt chăm chú dừng trên bóng dáng bé nhỏ đang quỳ trong công đường, lòng đau nhói.
Những chuyện Thạch Đầu kể, ta hoàn toàn không hề hay biết...
Nó bị bắt nạt lâu như vậy, mà ta lại chẳng phát hiện ra.
Rất nhanh, nha dịch đã dẫn người quay lại.
Trần Kha lần lượt hỏi Trình phu tử và gia đinh của Cao Hoài Ngọc, tất cả đều chứng thực lời Tống Thạch Đầu là sự thật.
*
Ánh mắt Trần Kha sắc lại, hỏi Tống Thạch Đầu:
“Dù vậy, ngươi vẫn chưa thể rửa sạch hiềm nghi g.i.ế.c hại Cao Hoài Ngọc. Lúc đó, ngoài ngươi và hắn, ở căn nhà hoang còn ai khác không?”
“Không... - Tống Thạch Đầu méo mặt, gần như khóc rống lên - Chỉ có hai người chúng ta.
Vậy nên không ai có thể chứng minh cậu không phải người đã đẩy Cao Hoài Ngọc xuống giếng.
Nếu không có thêm manh mối, cậu vẫn là nghi phạm lớn nhất.
Dân chúng bên ngoài nha môn bắt đầu xôn xao bàn tán.
Hiện trường trở nên ồn ào.
Thịnh Trường Minh thu lại ánh mắt đang dừng trên người Tống Thạch Đầu, chỉnh lại chiếc áo choàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vuong-gia-di-tim-vo/4.html.]
Thị vệ bên cạnh lập tức cúi đầu hỏi nhỏ:
- Vương gia, ngài có thấy mệt không?
Giọng hắn rất nhỏ, nhưng những người xung quanh đều nghe rõ.
Cao Uy nhìn Trần Kha, lại nhìn sang Thịnh Trường Minh, rồi lập tức đứng dậy bước tới:
- Vương gia, hạ quan có một khu vườn cảnh trí thanh nhã, lại yên tĩnh. Nếu ngài muốn nghỉ ngơi, đó sẽ là nơi rất thích hợp...
Thịnh Trường Minh gật đầu:
- Vậy thì đi xem thử.
Hắn nói rồi đứng dậy rời đi, Cao Uy theo sát phía sau, thậm chí không quay lại công đường.
Sắc mặt Trần Kha có phần đen lại, nhưng cũng đành bất lực.
Ông ta mệt mỏi phất tay:
- Hôm nay bãi đường, ngày mai xét xử tiếp.
Tống Thạch Đầu kiệt sức ngồi bệt xuống đất, mặc cho nha dịch kéo về ngục.
Bách tính thấy vậy, chỉ xì xào vài câu, rồi cũng dần dần tản đi.
05
Thịnh Trường Minh nghỉ ngơi tại Yến Lạc biệt viện ở phía bắc thành, thuộc về Cao Uy.
Bên ngoài, một nhóm thị vệ cao lớn uy nghiêm đứng gác, ánh mắt sắc bén, khiến người khác chỉ cần liếc nhìn cũng nhận ra họ không phải hạng thị vệ tầm thường.
Khi ta bước đến gần, cảm giác bị ánh mắt sắc như d.a.o của họ dõi theo khiến đôi chân ta bất giác run lên.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Dừng lại trước cổng biệt viện, ta còn chưa kịp mở lời thì cánh cửa khép chặt đã được ai đó bên trong đẩy ra.
Một nam tử khôi ngô tuấn tú bước ra, chính là thị vệ thân cận của Thịnh Trường Minh mà ta đã thấy bên cạnh hắn ban ngày.
Hắn nhìn thấy ta không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu:
“Tống nương tử, mời vào. Vương gia nhà ta đã đợi lâu rồi”.
*
Tim ta lỡ mất một nhịp, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Ngón tay vô thức siết chặt tà áo bên người.
Quả nhiên, Thịnh Trường Minh đã nhận ra. Hắn nhận ra Thạch Đầu là con của ta, và đoán trước rằng ta sẽ đến tìm hắn...
Suốt dọc đường vào biệt viện, không ai nói gì.
Bước qua cánh cổng, ta thấy một khu viện nhìn qua thì giản dị, nhưng lại toát lên vẻ xa hoa tinh tế. Chúng ta rẽ qua mấy con đường nhỏ, đi mãi mới dừng trước một cánh cửa.
Nam tử đứng qua một bên, ý bảo ta tự mình đẩy cửa.
Ta đứng đó do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng nhấc chân tiến lên.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, tiếng kẽo kẹt hòa cùng ánh trăng và cơn gió đêm ùa vào phòng.
Ta ngẩng đầu lên, thấy Thịnh Trường Minh đang ngả lưng trên trường kỷ bên cửa sổ.
Gió thổi tung những lọn tóc của hắn, đôi mắt đen thẳm ngước lên, nhìn thẳng về phía ta.