VI HÔN PHU LẠNH LÙNG NUÔNG CHIỀU TÔI - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-20 17:32:12
Lượt xem: 1,711
8
Cơn sốt cao kéo dài suốt đêm, đến sáng hôm sau mới đỡ hơn một chút.
Trình Húc bảo dì giúp việc nấu cháo, nhưng tôi không có khẩu vị, cũng không ăn.
Buổi chiều anh ấy về nhà một chuyến, thấy tôi vẫn nằm trên giường: "Khỏe hơn chút nào chưa?"
Anan
"Khỏe hơn rồi." Tôi ho khan hai tiếng, rồi hỏi, "Chú mèo nhỏ thế nào rồi ạ?"
Anh ấy mở điện thoại, cho tôi xem video chú mèo nhỏ ngoan ngoãn b.ú sữa: "Nó không sao rồi, bây giờ vẫn đang ở bệnh thú y."
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Thật tốt quá hu hu."
Tôi còn muốn xem thêm một chút, Trình Húc liền tắt màn hình: "Đừng xem nữa, nghỉ ngơi cho khỏe."
Chắc là anh ấy nhìn thấy bát cháo vẫn còn nguyên, liền hỏi tôi, "Chưa ăn cơm à?"
Tôi lắc đầu: "Trưa nay không có khẩu vị."
"Cả ngày chưa ăn gì?" Trình Húc nhíu mày, "Vậy bây giờ có khẩu vị chưa?"
Tôi thấy mình đã đỡ hơn, liền gật đầu: "Có rồi."
Trình Húc tốt bụng bưng bát cháo đến, đặt lên tủ đầu giường.
Trình Húc: "Ăn đi."
Tôi: "Vâng."
Sau đó, chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, im lặng trong ba phút.
Trình Húc: "?"
Tôi muốn ăn lắm chứ.
Nhưng, hệ thống nói với tôi rằng, Lâm Thính, một cô tiểu thư được nuông chiều từ bé, trong lúc ốm yếu thế này, là cần người ta đút cho ăn.
Tôi không muốn bị phạt nữa, đành phải nói với vẻ mặt đáng thương: "Tay em không có sức."
"..." Vẻ mặt Trình Húc thoáng chút ngỡ ngàng, "Không phải ý em là như anh đang nghĩ đấy chứ?"
Tôi gật đầu: "Chắc là đúng như anh nghĩ đấy."
Trình Húc im lặng một lúc, trong đầu dường như đang đấu tranh dữ dội. Nhưng rất nhanh, anh ấy thở dài một tiếng cam chịu, cầm bát cháo lên, múc một thìa đưa đến bên miệng tôi.
Bụng tôi đói meo rồi, nhưng miệng tôi nhất quyết không chịu hé ra.
Trình Húc thấy tôi bất động, hỏi: "Lại làm sao nữa rồi, đại tiểu thư?"
Tôi ủ rũ thuật lại lời nói ngớ ngẩn mà hệ thống vừa truyền vào đầu: "Có hành."
"Cái gì?"
"Có hành." Tôi không dám nhìn mặt Trình Húc, sợ anh ấy giây tiếp theo sẽ phóng ra tia laze b.ắ.n c.h.ế.t tôi, "Tôi không ăn hành."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/vi-hon-phu-lanh-lung-nuong-chieu-toi/chuong-5.html.]
Trình Húc im bặt.
Vài giây sau, tôi lén liếc nhìn anh ấy.
Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ lén bỏ thuốc xổ vào cháo, không ngờ Trình Húc lại đang cúi đầu, rất nghiêm túc nhặt hành ra khỏi cháo.
Tôi nhìn gương mặt nghiêng của anh ấy đang chăm chú nhặt hành, không hiểu sao tim đập nhanh hơn một chút.
Quả nhiên, đảm đang là phương pháp làm đẹp hiệu quả nhất cho đàn ông.
"Hehe." Tôi cố gắng chuyển hướng sự chú ý, nịnh nọt khen Trình Húc, "Anh thật tốt, anh chính là soái ca đẹp trai nhất thế giới."
Trình Húc không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhặt hành: "Ngoài câu này ra, em còn biết nói gì nữa không?"
Tôi lập tức đọc vanh vách những lời khen sườn sượt đã học được trước đó: "Anh đẹp trai ngời ngời, đúng là kỳ tích theo tỷ lệ vàng của thần Vệ Nữ! Em hận không thể vừa khóc vừa gào, chui ra từ núi Ngũ Hành, chạy khắp Ngũ Nhạc, leo lên đỉnh Everest, rồi quỳ lạy anh! Em khóc vì vẻ đẹp của anh, nước mắt tạo thành sông Trường Giang, sông Hoàng Hà, Thái Bình Dương nuôi dưỡng cả Trung Quốc!"
Trình Húc nhặt hết hành ra ngoài, múc một thìa cháo đút vào miệng tôi:
"Bớt ba hoa đi, ăn nhanh lên."
9
Sau khi mèo con xuất viện, Trình Húc đón nó về nhà.
Đây là một chú mèo không đẹp lắm, nhưng tôi rất thích nó, đặt tên cho nó là "Miu Miu".
Ban đầu Trình Húc không đồng ý, vì tôi bị dị ứng lông mèo.
Thực ra trước đây tôi không bị dị ứng, nhưng đây là hình phạt vì tôi đã vi phạm thiết lập nhân vật.
Bởi vì Lâm Thính nguyên bản nếu nuôi mèo, sẽ chỉ nuôi một em mèo xinh đẹp, quý phái, có giá ít nhất 4 chữ số.
Chứ không phải chú mèo hoang gầy gò, không đẹp lắm này.
Nhưng tôi rất thích Miu Miu, tôi cảm thấy nó là chú mèo con đáng yêu nhất thế giới.
"Không được, em không thể xa Miu Miu." Tôi năn nỉ, "Anh nghe xem, nó vừa gọi em là mẹ đấy! Con yêu! Mẹ nhớ con đến nỗi một ngày chỉ ăn được ba bữa chính, một bữa trà chiều và một bữa khuya thôi!"
Trình Húc bất lực, đành phải đồng ý.
Chỉ là anh ấy mua một chiếc máy lọc không khí đắt tiền, dặn dì giúp việc tăng cường tần suất dọn dẹp, còn đặt lịch hẹn cho tôi đi tiêm thuốc chống dị ứng.
Tôi cảm động đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, không biết lấy gì báo đáp, suýt chút nữa đã lấy thân báo đáp rồi.
Nhưng xét thấy Trình Húc chắc cũng không muốn tôi lấy thân báo đáp, nên tôi vẫn không nói ra ý định này.
Cho đến một hôm, Trình Húc vô tình nhắc đến việc tuần sau là sinh nhật em họ anh ấy, sẽ tổ chức tiệc sinh nhật.
Tôi chợt nhớ ra, em họ của Trình Húc, Tần Trân, hình như chính là nam chính.
Còn Trình Húc, chính là gặp nữ chính Trần Tử Nguyệt trong bữa tiệc sinh nhật của Tần Trân.
Trần Tử Nguyệt là đóa bạch liên hoa kiên cường, dũng cảm, lương thiện, hoàn toàn trái ngược với nữ phụ nguyên bản.
Đúng rồi, tôi có thể tác hợp cho hai người họ, để báo đáp Trình Húc!