Vết Cào Trên Lưng Kẻ Si Tình - 06.
Cập nhật lúc: 2024-11-29 06:12:23
Lượt xem: 962
Tôi cúi xuống, nhìn đôi giày hơi lấm bẩn của mình.
Tôi không hề biết Phí Hạc Thăng từ khi nào đã học hút thuốc.
Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi càng tối lại.
"Tuệ Tuệ sẽ không biết đâu, vì ngày mai cậu sẽ chuyển trường."
"Hừ, sao? Anh định g.i.ế.c tôi để diệt khẩu?"
"Trần Miễn, trên đời này có rất nhiều cách để hủy hoại một người mà không cần đổ máu. Dù cậu chỉ là người được thuê, hay có mục đích khác, từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Tuệ Tuệ nữa. Nếu không, tôi không ngại để cậu thử xem thủ đoạn của tôi, Phí Hạc Thăng, đáng sợ đến mức nào."
"Ha, hahaha! Tôi không phải người đầu tiên bị anh đối xử như vậy, đúng không? Thật muốn để Cốc Tuyết Tuệ nhìn thấy anh bây giờ. Thanh mai trúc mã, học bá lạnh lùng, thực chất anh chỉ là một kẻ biến thái kinh tởm!"
"Cậu muốn chết?"
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt tôi, Phí Hạc Thăng luôn là một cậu trai ngoan ngoãn, trầm ổn.
Không ngờ khi anh tức giận lại có dáng vẻ đáng sợ thế này.
Nghĩ đến một khả năng nào đó, tôi bất giác run lên trong thoáng chốc.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Miễn vang lên.
Anh ta lại không để chế độ im lặng!
Tôi cuống cuồng tắt cuộc gọi, nhưng đã không kịp nữa.
Trong con hẻm yên tĩnh, âm thanh kim loại kéo lê trên mặt đất chói tai đột ngột vang lên.
Khi tôi còn đang lưỡng lự không biết có nên bất chấp hình tượng mà quay đầu bỏ chạy hay đối mặt với Phí Hạc Thăng, thì một người không ngờ tới lại xuất hiện.
Cô ta từ con hẻm bên cạnh lao ra, kéo tôi chạy băng qua mấy con ngõ ngoằn ngoèo.
Chỉ đến khi chúng tôi dừng lại trên con đường đông người qua lại, cô ta mới buông tay.
Tôi ghét bỏ hất tay cô ta ra, lạnh lùng hỏi:
"Từ Bối Bối, cô làm cái gì vậy?"
Từ Bối Bối khác hẳn vẻ giả tạo thường ngày, nghiêm túc nhìn tôi nói:
"Cốc Tuyết Tuệ, cô thấy rồi đấy, đó chính là bộ mặt thật của Phí Hạc Thăng. Bề ngoài anh ta là học sinh gương mẫu, nhưng thực chất tâm lý đã méo mó từ lâu. Cô từng sỉ nhục anh ta, tôi khuyên cô hãy tránh xa anh ta khi anh ta còn chưa đủ lông đủ cánh."
Tôi nhướng mày, cố ý nhập vai một tiểu thư não rỗng:
"Chạy trốn? Trốn đi đâu? Nhà họ Cốc chúng tôi mà phải sợ một kẻ phá sản như Phí Hạc Thăng sao?"
Thấy tôi không có chút phản ứng nào, Từ Bối Bối gấp đến mức giậm chân, sau đó nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vet-cao-tren-lung-ke-si-tinh/06.html.]
"Nói thật cho cô biết, thực ra thế giới chúng ta đang sống nằm trong một cuốn tiểu thuyết. Cô là nữ phụ độc ác, cuối cùng sẽ bị Phí Hạc Thăng bán sang Miến Điện và c.h.ế.t thảm. Tôi đến đây là để cứu cô!"
Tôi bật cười, không nói gì.
Từ Bối Bối trừng lớn mắt nhìn tôi:
"Cô không tin sao?"
"Bạn học Từ, tôi khuyên cô nên đi khám khoa tâm thần."
Ai cũng biết nói dối, Từ Bối Bối cũng không ngoại lệ.
Nếu mọi chuyện đúng như cô ta nói, vậy sự thù địch cô ta thể hiện với tôi, rồi việc cô ta bám lấy Phí Hạc Thăng bằng mọi cách, là vì cái gì chứ?
Thay vì tin tưởng một người mưu đồ bất chính, tôi thà tin Phí Hạc Thăng hơn.
Khi tôi về đến nhà, Phí Hạc Thăng đã ở đó rồi.
Anh đang mặc đồng phục học sinh, đeo tạp dề, chuẩn bị món bít tết cho tôi.
Tôi tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn một lúc.
Rõ ràng là đồng phục giống hệt những người khác, nhưng khi anh mặc vào, lại toát lên vẻ thanh lịch khó nói thành lời.
Tôi im lặng bước tới, vòng tay ôm anh từ phía sau.
Lần này anh không hề phản kháng.
"Người trong trường nói anh và Từ Bối Bối đang hẹn hò."
"Tin đồn nhảm."
"Còn có người nói hai người đã hôn nhau."
Phí Hạc Thăng khựng lại một chút:
"Họ chỉ nghe thấy âm thanh, nghĩ người trong lớp là tôi."
Tôi bực bội buông tay.
"Phí Hạc Thăng, cái miệng của anh chỉ dùng để ăn thôi sao?"
Anh không trả lời, chỉ quay lại, cầm đĩa bít tết, ánh mắt lướt qua môi tôi một cách vô tình.
Tôi thu lại ánh mắt, nhận lấy đĩa thức ăn.
Khi vừa rồi ôm anh, tôi đã để ý ngửi mùi trên người anh.
Hoàn toàn không có chút mùi t.h.u.ố.c lá nào.