Vận May Gõ Cửa - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-17 16:31:32
Lượt xem: 5,143
Phụ thân nhẹ nhàng vỗ lên đầu ta, nói: "Chuyện kiếm tiền, cứ để người lớn lo. Đợi đến mùa xuân, phụ thân sẽ tìm thầy cho con học chữ."
Ta lắc đầu: "Con còn nhỏ, có tiền thì trước tiên nên để các ca ca vào học ở tư thục. Các huynh ấy học chữ, sau đó về dạy lại cho con, vậy có thể tiết kiệm được tiền mời thầy."
Nghe vậy, phụ thân chỉ mỉm cười nhưng không đồng ý ngay.
Sau khi về nhà, ta đề xuất việc thuê người làm.
Ta nói rằng, chúng ta có thể dùng tiền thuê đại cữu mẫu và nhị cữu mẫu đến giúp làm hàng.
Ngoại tổ mẫu và gia đình của người luôn đối đãi với chúng ta rất tốt.
Khi biết phụ thân và mẫu thân nhận nuôi ta, họ không những không ngăn cản mà thỉnh thoảng còn gửi đồ ăn đến.
Tuy nhiên, vào mùa đông, trời lạnh giá, mọi người không thể ra đồng làm việc, họ cũng phải lo cho cuộc sống gia đình.
Vì vậy, đại cữu mẫu và nhị cữu mẫu đến giúp đỡ, tiền công được trả ngay trong ngày, mỗi người mười văn.
Ta và phụ thân vẫn đảm nhiệm việc đi bán hàng.
Xung quanh Hải Thành có tổng cộng mười chín thôn, chỉ mất khoảng sáu bảy ngày, chúng ta đã đi khắp cả các thôn.
Ta nói: "Phụ thân, dạo này việc bán hàng không còn thuận lợi nữa. Chúng ta nên đổi địa điểm thôi."
"Đổi đi đâu?"
"Vào thành."
Phụ thân lại cho rằng người trong thành đã có sẵn hàng hóa để mua.
Nhưng ta không nghĩ vậy.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, nếu như là ta, có người giao hàng tận nơi và giá lại rẻ hơn so với ra ngoài mua, ta chắc chắn sẽ chọn giao hàng tận nhà.
Phụ thân suy nghĩ một lát, thấy cũng có lý.
Ngày hôm sau, chúng ta bắt đầu thử nghiệm.
Tuy nhiên, khác với việc bán hàng trong thôn, lần này chúng ta phải kéo xe lừa, đi hỏi từng nhà một.
Ta còn chuẩn bị sẵn một cuốn sổ.
Phụ thân biết chữ, có thể ghi lại nhu cầu của từng nhà nếu họ cần đặt hàng hay thứ gì khác, rồi hẹn thời gian giao hàng.
Ngoài ra, ta còn giới thiệu cho các nữ chủ nhân trong thành về những món đồ do mẫu thân ta thêu như tất, khăn quàng và áo yếm.
Dưới lời lẽ khéo léo của ta, những món đồ này cũng bán được một ít.
Rốt cuộc, dịch vụ chu đáo tận nhà, ai mà không thích chứ?
Cả nhà ta đều ngạc nhiên vô cùng!
Họ thực sự không thể hiểu nổi, sao một đứa trẻ như ta lại có đầu óc linh hoạt đến vậy?
Ta chỉ cười đáp: "Chắc đây là thiên phú!"
Nhờ cách làm này, tiền kiếm được ngày càng nhiều, nhưng cũng bận rộn hơn.
Thế nên, đại cữu và nhị cữu cũng tham gia giúp đỡ chúng ta.
Phụ thân bỏ ra mười lượng bạc, mua một con lừa béo mới và một chiếc xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/van-may-go-cua/chuong-6.html.]
Ta đi cùng đại cữu, còn phụ thân thì đi cùng nhị cữu.
Chúng ta chia thành hai nhóm để buôn bán.
Thấm thoắt, đã một tháng đã trôi qua, năm mới đang đến gần.
Chúng ta gấp rút chuẩn bị, hoàn thành những đơn hàng Tết mà người trong thành đã "đặt trước" suốt thời gian qua.
Khoảng bảy tám ngày trước Tết, chúng ta bắt đầu vừa bán đồ Tết vừa giao hàng.
Ta và đại cữu chịu trách nhiệm trong thành, còn phụ thân và nhị cữu lo việc ở các thôn làng.
Đến chiều tối ngày ba mươi Tết, chúng ta trở về nhà trong bóng đêm.
Dù mệt nhoài, nhưng năm nay, chúng ta đã có một cái Tết "no đủ."
Mẫu thân mua rất nhiều pháo hoa và pháo trúc.
Họ bảo ta đi đốt pháo hoa.
Dù chỉ là loại pháo hoa rẻ tiền, nhưng khi nó bay vút lên bầu trời, vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Mẫu thân ôm ta, nhìn lên những bông pháo hoa lấp lánh trên trời, nói: "Sau này, Đường Đường của chúng ta cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ như những bông pháo hoa này."
Ta cười, nhìn mẫu thân.
Bà hôn lên trán ta một cái.
"Cảm ơn con vì đã đến với gia đình chúng ta."
Ta chưa từng hỏi họ rằng có phải vì ta giúp gia đình kiếm tiền mà mọi người mới yêu quý ta như vậy không.
Vì ta biết, ngay từ đầu khi họ nhận nuôi ta, họ không hề có tư tâm gì.
Chỉ thế thôi là đủ rồi.
Tình yêu, vốn dĩ nên là sự trao đi và nhận lại từ cả hai phía.
Theo phong tục địa phương, ngày mồng một Tết không ai đến thăm hỏi họ hàng, đóng cửa từ chối khách, chỉ ở nhà ăn uống và vui chơi cùng gia đình.
Ngày này, niềm vui lớn nhất của cả nhà ta chính là đếm tiền!
Thời gian qua, cả gia đình đều bận rộn mà chưa có dịp đếm kỹ số tiền kiếm được.
Mỗi người trong nhà đều góp phần vào việc kiếm tiền, và phụ mẫu ta không giấu diếm điều gì.
Phụ thân đem túi tiền lớn ra, đổ xuống giường, tiếng bạc và đồng tiền va vào nhau "keng keng" nghe vô cùng sảng khoái!
Mẫu thân cười, véo má ta: "Nhìn con cười tươi như một tượng Phật Di Lặc vậy!"
Phụ thân cười nói: "Đường Đường là chủ lực kiếm tiền, niềm vui này là thành quả mà từ con bé mang lại!"
Ta gật đầu hưởng ứng: "Phụ thân nói đúng!"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mẫu thân chỉ vào đống bạc trên giường, bảo: "Được rồi, chúng ta cùng nhau đếm tiền nào!"
"Một lượng, hai lượng, ba lượng..."
"Một văn, hai văn, ba văn..."
"... Chín mươi chín văn…"