Vận May Gõ Cửa - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-17 16:31:27
Lượt xem: 6,062
Phụ thân bảo mẫu thân luộc vài củ khoai lang để cho chúng ta mang theo.
Ta ăn khoai lang nóng hổi, cùng phụ thân ra ngoài.
Phụ thân muốn cõng ta, nhưng ta không đồng ý.
Người đã khập khiễng lại còn phải mang theo hàng hóa. Nếu cõng thêm ta, chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.
Người nói: "Giá mà chân phụ thân không bị thương thì cõng theo hàng và con cũng chẳng hề gì!"
Ta ngước mắt nhìn phụ thân, mỉm cười nói: "Phụ thân, chân của người nhất định sẽ khỏi thôi!"
Người chỉ cười, không nói gì thêm.
Hôm nay trời không có tuyết, thời tiết cũng ấm hơn một chút.
Đến giờ Thìn, chúng ta đã đến thôn Trường Lưu.
Mùa đông không có việc làm đồng, người trong thôn đều nhàn rỗi.
"Có cần mua xiên kẹo hồ lô cho bọn trẻ không, đại ca?"
"Huynh đệ, ta làm mẻ bánh đậu đen mới, ngọt ngào mềm mịn, giá rẻ lắm, có mua chút không?"
Phụ thân dẫn ta đi, ghé từng nhà một để bán hàng.
Nhưng rất ít người mua.
"Phụ thân, lạnh thế này mà cứ đi mãi cũng không được. Để con dẫn người đến chỗ này, chúng ta thử bán theo cách khác xem."
Ta dẫn phụ thân đến dưới gốc cây đa lớn, nơi nhộn nhịp nhất thôn Trường Lưu.
Ta lấy nón cỏ cài lên cành cây để chắn gió.
Gió lạnh ngừng thổi, thân thể dần ấm lại, sức lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ta đứng trên một tảng đá lớn, cất tiếng rao: "Kẹo hồ lô ngọt lịm, bánh đường thơm lừng, vừa ngon vừa rẻ, ngon hơn bánh ở trong thành, giá lại thấp hơn đây!"
Ta rao đi rao lại vài lần.
Chẳng mấy chốc, các ông bà, đại thúc, đại thẩm, cùng một đám trẻ con từ quanh đó ùn ùn kéo đến.
Trước khi ra ngoài, mẫu thân lo ta bị lạnh nên đã đội cho ta chiếc mũ bông, rồi quấn khăn len quanh đầu và mặt nhiều vòng.
Ta được quấn kín đến mức chỉ chừa lại đôi mắt to tròn, long lanh, giọng nói cũng vì thế mà thay đổi.
Ở thôn Trường Lưu, không một ai nhận ra ta.
"Đại thẩm ơi, mua thêm hai xiên kẹo hồ lô nữa nhé? Mua năm xiên sẽ được tặng một miếng kẹo đậu phộng đấy!"
Kẹo đậu phộng được làm từ đậu phộng nghiền và bột khoai lang chiên lên.
Chi phí cực kỳ rẻ.
Nhưng nhiều người thường có tâm lý thích được tặng quà kèm khi mua đồ.
Vương đại nương, người đang mua kẹo hồ lô, nhà có ba người con trai và hai người con gái.
Bà luôn trọng nam khinh nữ, chỉ muốn mua kẹo cho con trai ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/van-may-go-cua/chuong-3.html.]
Thấy mua thêm hai xiên nữa là có thể được tặng quà, bà cũng có thể tự ăn chút quà vặt.
Bà bắt đầu đắn đo.
Khi phụ thân ta nói rằng mua năm xiên kẹo hồ lô sẽ được tặng hai miếng kẹo đậu phộng, bà lập tức móc tiền ra mua ngay!
"Tỷ tỷ ơi, tỷ thật xinh đẹp!"
Vương Tiểu Đào, người được mệnh danh là hoa khôi của thôn, rất thích làm đẹp.
Nghe ta khen ngợi, nàng mỉm cười, nhưng ta nhanh chóng nói thêm: "Nhưng gió lạnh mùa đông rất hại cho da. Tỷ tỷ có muốn mua một hộp cao hoa lê không? Loại này dưỡng da vừa thơm vừa rẻ. Ở trong thành, một hộp có giá một đến hai lượng bạc, còn nhà ta chỉ bán năm mươi văn một hộp thôi!"
Nghe đến việc giữ cho làn da đẹp chỉ với năm mươi văn tiền, Vương Tiểu Đào không khỏi động lòng.
Cao hoa lê là bí phương gia truyền của nhà họ Thẩm, có tác dụng dưỡng da và chống nứt nẻ cực kỳ hiệu quả.
Ta gặp ai, đều nói lời hợp ý với người đó.
Chưa đến giờ Ngọ, toàn bộ hàng hóa mang theo đã bán hết sạch!
Phụ thân tươi cười rạng rỡ, nói: "Đường Đường giỏi quá! Chưa đến nửa ngày đã bán hết chỗ hàng mà bình thường phải mất sáu, bảy ngày mới bán xong!"
Thực phẩm như kẹo, bánh nếu bán không hết, thường được để lại cho gia đình ăn.
Còn các món như cao hoa lê và son dưỡng thì bán không hết cũng vẫn để dành được.
Nhưng lần này, toàn bộ hàng mới nhập về đều đã được bán sạch!
Hai mươi xiên kẹo hồ lô, mỗi xiên năm văn tiền.
Bánh đậu đen, bánh đậu phộng, bánh quế hoa tổng cộng hai trăm miếng, hai miếng một văn tiền, có loại làm quà tặng khi mua kèm kẹo hồ lô.
Năm hộp cao hoa lê, mỗi hộp giá năm mươi văn tiền.
Hai mươi thỏi son dưỡng, mỗi thỏi mười văn tiền, một số được tặng kèm khi mua cao hoa lê.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mười cây nến, ba văn tiền một cây.
Tất cả đều là do phụ mẫu ta tự tay làm.
Tổng cộng bán được sáu trăm ba mươi văn tiền.
Phụ thân nói, chi phí bỏ ra chỉ tốn một nửa, tức là đã kiếm được gấp đôi!
"Huynh à, con gái nhà huynh cũng tên là Đường Đường à?"
Một người dân trong thôn, người cuối cùng rời đi, hỏi phụ thân.
Phụ thân gật đầu, hỏi lại: "Sao vậy?"
Người đó gãi đầu, đáp: "Thôn này trước đây có một gia đình, cũng có một cô con gái tên là Đường Đường, nhưng đã mất tích cách đây ít lâu."
Ta ngước mắt, nhìn về phía Ngưu Nhị thúc.
Ông là hàng xóm của cha mẹ nuôi trước đây của ta.
"Phì! Chỉ có huynh là tin lời lừa gạt của Đường đại tẩu!"
Ngưu Nhị thẩm bước tới, kéo tai Ngưu Nhị thúc rồi trách mắng: "Cô ta nói dẫn Đường Đường vào thành, bảo rằng Đường Đường thèm ăn, nên bị lão bán kẹo hồ lô lừa đi mất, cả ngày tìm kiếm cũng không thấy. Nhưng ta nói cho huynh hay, cả cái thôn này, ngoài huynh ra, ai cũng biết cô ta cố ý dẫn đứa nhỏ vào thành để bỏ rơi!"