Vẫn chưa quá muộn - 1
Cập nhật lúc: 2024-11-23 12:22:49
Lượt xem: 430
VẪN CHƯA QUÁ MUỘN [FULL]
Tác giả: 一百个橙
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Trúc mã nóng tính của tôi tỏ tình với đối tượng thầm mến thất bại. Nửa đêm hắn say rượu chạy đến nhà tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tôi buồn cười hỏi hắn: "Tỏ tình thất bại rồi?"
Hắn im lặng một lát, trong ánh mắt thâm thúy tràn đầy cảm xúc phức tạp, hắn nhìn tôi nói: "Phương Vãn Vãn, anh không có tỏ tình.”
1
“Không có?" Tôi không tin hỏi lại hắn.
Lục Thâm, người bình thường vốn mồm miệng lanh lợi độc mồm độc miệng, run giọng nói: "Không có là không có.”
Xem ra thật sự đã tỏ tình, nhưng mà, thất bại rồi.
Tôi cầm lấy di động, rón rén định trở về phòng: "Vậy lát nữa anh nhớ đóng cửa, tôi..."
Bỗng dung bị hắn kéo áo từ sau lưng.
“Theo anh.” Giọng của hắn rất nhỏ, lại mang theo ý tứ không cho từ chối.
Kỳ quái, không thừa nhận mình tỏ tình thất bại, không phải cho thấy hắn không muốn bộ dạng của mình bị tôi nhìn thấy sao?
Cứ giằng co như vậy, hắn nói xong hai chữ “theo anh” thì không nói tiếp nữa.
Được rồi, ở bên cạnh người đang tan nát cõi lòng này đi.
Tôi nắm lấy tay hắn, muốn hắn buông quần áo của tôi ra, thì phát hiện tay tay hắn lạnh như băng.
Tôi nhíu mày, đẩy tay hắn ra, định đi rót cho hắn ly nước nóng.
Khoảnh khắc buông tay ra, ánh mắt Lục Thâm từ từ tối sầm lại, nhưng vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi rót nước xong, lúc quay lại phía hắn, không hiểu sao cảm giác ánh mắt hắn sáng lên, thật giống một chú cún con.
Tôi cầm lấy hai tay hắn đặt lên cốc nước ấm, không để cho hắn từ chối mà khép tay hắn lại, ép buộc hắn cảm nhận độ ấm của cốc.
Hai tay giao nhau một lát, thấy hắn cụp mắt nhìn chằm chằm không có ý kháng cự, tôi mới chậm rãi buông ra.
“Sau này em ở bên anh được không." Lục Thâm đột nhiên nhẹ giọng nói.
Nói như thế nào nhỉ, bình thường tôi nói một câu hắn có thể oán hận mười câu, 365 ngày thì có tới 366 ngày Lục Thâm nhìn tôi không vừa mắt, thế mà đột nhiên hắn lại nói ra những lời này.
Cảnh tượng này vẫn là rất khủng bố.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống sô pha.
“Không phải chỉ là thổ lộ thất bại sao?" Tôi nói mà không cần lựa lời.
“Anh không có thổ lộ." Vẻ mặt của hắn từ từ trở nên sắc lạnh, đột nhiên đứng lên tiến đến trước mặt tôi: "Anh chưa từng thích Lâm Y.”
Hắn tiền đến quá gần, hơi thở nóng bỏng mang theo mùi rượu đào trắng phả vào mặt tôi, dưới hàng mi dài cong cong là một đôi mắt ẩn tình, giờ phút này đang chuyên chú nhìn tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng lại có gì đó không đúng: “Đại ca, anh nói lời này mà anh cũng cảm thấy tôi tin tưởng sao? Anh vì cô ấy mà trốn học, đánh nhau, uống rượu, cái gì cũng không bỏ sót cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/van-chua-qua-muon/1.html.]
“Này, tôi cảm thấy, anh cần bình tĩnh, loại chuyện này không thể gấp được." Tôi run rẩy muốn di chuyển về phía sau.
“Em có người trong lòng rồi sao?" Giọng Lục Thâm chợt trầm xuống, ánh mắt từ từ xuất hiện chút tức giận.
Tôi theo bản năng lắc đầu: "Không...”
Những lời tiếp theo bị cắt ngang bởi một nụ hôn nóng bỏng. Tôi không ngờ Lục Thâm lại hôn tôi.
Hô hấp quấn lấy nhau, cánh môi bị hắn nhẹ nhàng cắn một cái, tôi mới phục hồi tinh thần lại.
Trong nháy mắt mặt tôi nóng như lửa đốt, cuống quýt đẩy hắn ra, trốn vào phòng.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
2
Tôi ôm mặt nằm trên giường.
Phương Vãn Vãn, lần này thì tốt rồi, vậy mà mày lại hôn môi với người anh em mặc chung quần mà lớn lên. Hắn không tỉnh táo. Hắn uống rượu chứ mày không uống mà, aaaaa. Thật không muốn sống nữa.
Mất ngủ cả đêm, tôi rốn rén như kẻ trộm mở cửa phòng ngủ. Tốt lắm, phòng khách không có ai, hẳn là đã về rồi.
Tôi xách hành lý định về trường sớm.
Đùa chứ, hôm nay cho dù có phải ngủ trong thùng các tông ở bên ngoài, tôi cũng không muốn nhìn thấy Lục Thâm, tôi có thể ở đó cho đến khi cất cánh được không?
Mặc dù học cùng trường đại học với Lục Thâm, nhưng chỗ tôi ở cách trường hai giờ đi tàu cao tốc. Còn chuyện sau khai giảng... Đến lúc khai giảng rồi nói sau, trước tiên phải tránh thoát khoảng thời gian này đã.
Đến trạm tàu, tìm được vị trí của mình ngồi xuống, tôi mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Vừa ngồi xuống chưa đầy hai phút, điện thoại di động có thông báo tin nhắn wechat của Lục Thâm.
[Em ở đâu?]
Rất tốt, giọng điệu rất lạnh lùng, rất bình thường.
[Tối hôm qua nằm mơ thấy biển, định đi du lịch ngắm biển.] Tôi trả lời hắn.
Đối diện trả lời rất nhanh: [Là em có bệnh hay là anh có bệnh? Mùa đông mà đi ngắm biển?]
Rất tốt, ngữ khí quen thuộc làm cho lòng tôi càng thêm an ổn.
[Ngắm hải âu không được sao?] Tôi oán giận trả lời hắn một câu.
Đối diện gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình, nhấn vào xem, là tin nhắn đường sắt cao tốc của tôi.
OMG, quên mất tôi đã chia sẻ hành trình với hắn.
[Trường học có hải âu?] Hắn hỏi tiếp.
Tôi tắt điện thoại định giả vờ không có tín hiệu không để ý tới hắn.
Năm phút sau, đối diện lại quăng tới một tấm ảnh chụp màn hình, là ảnh chụp màn hình đường sắt cao tốc của Lục Thâm, thêm một câu: [Chờ đó, chờ anh bắt được em, muốn cho em đẹp mắt.]
Tôi:...
Hai tiếng sau tôi đứng trước cổng trường trong gió hỗn loạn. Quên mất chuyện trường có quy định thời gian trở về, kế hoạch trốn ở ký túc xá nữ bị hủy bỏ.
Tôi nhìn số dư trong điện thoại di động, chắc chắn không đủ ở khách sạn nửa tháng. Hay là mua vé về nhà?
Bỗng nhiên tiếng “ầm ầm." không hề báo trước, trời đổ mưa to. Tôi kéo vali chật vật tìm chỗ trú mưa, sau khi tìm được một trạm xe buýt, quần áo trên người tôi đã ướt sũng, lạnh thấu xương.
Quá mức cuống quýt, đi trên đường còn ngã một cái, đầu gối đau đớn.