Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TUYẾT LÊ NGẠO CỐT - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-06-29 00:22:24
Lượt xem: 1,000

11.

 

Ma ma không cản được, cũng không thể đẩy y ra, vậy nên ta cứ thế mà bị bọn họ mang về viện của biểu thiếu gia.

 

Biểu thiếu gia giao ta cho tỷ tỷ, dặn ta phải nghe theo mọi yêu cầu mệnh lệnh của tỷ tỷ.

 

Ngay khi y vừa mới rời đi, sắc mặt tỷ tỷ liền thay đổi:

 

“Muội muội, ngươi bất chấp tất cả để bám vào thế tử thì sao chứ? Không phải chỉ vài lời nói của ta đã khiến ngươi bị đưa đến đây sao?”

 

Tỷ tỷ nhìn qua bàn tay vì giặt đồ mà sưng tấy của mình, lập tức cao giọng:

 

“Hiện giờ ta là chủ nhân, ngươi là nô tỳ. Đừng hòng mơ tưởng mượn thế ta mà lười biếng, phải chăm chỉ làm việc mới là đúng đắn.”

 

Tỷ tỷ đem những việc mệt nhất, khổ nhất đều tống hết cho ta làm.

 

Lau gạch ngói, cuốc đất, rửa bô,... Ta làm việc từ sáng đến tối không ngừng nghỉ, ban đêm còn phải chờ ở ngoài phòng, đợi tỷ tỷ hầu hạ thế tử xong thì dâng lên nước tắm để bọn họ tẩy rửa.

 

Ban đầu, ta còn ngẫu nhiên ảo tưởng đến việc thế tử sẽ đến mang ta về.

 

Nhưng hơn mười ngày liền vẫn không thấy bóng dáng thế tử đâu.

 

Nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao ta chỉ là phận nha hoàn, có tặng cho người khác cũng không sao, chắc hẳn thế tử cũng chẳng hề để tâm đến chuyện này.

 

Khi nhận ra không thể trông cậy vào thế tử, ta bắt đầu tìm lối thoát khác cho mình.

 

Ánh nến phản chiếu bóng dáng thân mật của biểu thiếu gia và tỷ tỷ, ta nghe thấy tiếng biểu thiếu gia gọi người mang nước vào.

 

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

Trong lòng ta bỗng nhiên nhớ ra, dường như cả hai kiếp sống ta đều phải chạm mặt biểu thiếu gia.

 

Ta hiểu rõ sở thích, cũng biết nên làm gì để được lọt vào mắt xanh của hắn.

 

Tại sao ta phải mặc cho tỷ tỷ sai khiến? Nếu nàng muốn đạp lên đầu ta để sống thì sao ta không thể trả đũa lại chứ?

 

Tuy rằng đây không phải là điều ta muốn, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất lúc này.

 

Ta nhẫn nhục chịu đựng mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội.

 

Khi biểu thiếu gia tới tìm tỷ tỷ, trùng hợp lại đi nhầm vào giờ nàng đang ngủ trưa.

 

Y không đành lòng quấy rầy giấc mộng của người đẹp, định quay đầu rời đi thì lại thấy ta ở ngoài vườn hoa.

 

Ta cúi đầu, dáng người mảnh khảnh thướt tha, ngón tay trỏ đang chảy m.á.u không ngừng.

 

Hẳn là lúc này trông ta vô cùng yếu ớt.

 

Đúng như dự đoán, biểu thiếu gia đã dừng chân lại trước mặt ta.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Ta ngẩng đầu, nước mắt chảy dài trên mi:

 

“Xin lỗi thiếu gia, vừa rồi ta chỉ vô tình cắt phải tay khi làm cỏ thôi.”

 

“Là do ta vô dụng, đã khiến ngài chê cười rồi.”

 

Mắt ta đỏ hoe nhưng trên môi lại nở nụ cười:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tuyet-le-ngao-cot/chuong-10.html.]

“Thiếu gia, ngài có thấy những đóa thược dược này đẹp không? Tất cả đều là do ta tự mình gieo hạt và chăm sóc.”

 

Biểu thiếu gia nhướn mày

 

“Ồ, ngươi thích thược dược sao?”

 

Ta lắc đầu liên tục.

 

“Không phải, là do tỷ tỷ thích thược dược nên mới bắt ta trồng. Ta không hề thích.”

 

Khi nói chuyện, ta hơi nghiêng đầu, khóe môi cong cong.

 

Ta đã tập luyện vô số lần, biết được góc độ nào mới có thể phô bày ra vẻ đẹp của ta.

 

“Vậy ngươi thích cái gì?

 

Biểu thiếu gia bắt đầu hứng thú.

 

“Ta thích hoa mai, cho dù có rơi vào bùn hay nghiền thành bụi thì vẫn tỏa hương say đắm lòng người.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn lên màn đêm, “Ta thích sự nguyên vẹn của hoa mai.”

 

Khi nói chuyện, một sợi dây chuyền trên cổ tay ta bỗng nhiên rơi xuống đất.

 

Ta cuống quít cúi người xuống nhặt, quần áo trên người quá lỏng lẻo khiến ta vừa cong eo đã làm lộ ra cảnh xuân bên trong.

 

Biểu thiếu gia cũng ngồi xổm xuống, dáng vẻ như muốn nhặt dây chuyền giúp ta.

 

Trong lúc mò mẫm tìm kiếm, bàn tay của biểu thiếu gia chạm phải tay ta, nhưng y không hề e ngại mà buông ra, ngược lại còn giữ c.h.ặ.t t.a.y ta.

 

“Nghi La, ngươi rất giống tỷ tỷ của ngươi. Nhưng mà… vẫn có chút khác biệt.”

 

“Ngươi quyến rũ hơn nàng ấy.”

 

Y nhéo vào tay ta, càng táo bạo hơn:

 

“Ngươi có muốn làm thiếp…”

 

Lời nói còn chưa nói xong thì thế tử đột nhiên lạnh mặt bước vào sân.

 

“Biểu huynh thật to gan, đã lén bắt cóc nha hoàn của ta rồi mà còn muốn nạp nàng làm thiếp nữa ư?”

 

Biểu thiếu gia vội vàng đứng dậy, dường như muốn giải thích lý do y muốn nạp ta làm thiếp. Nhưng lúc này thế tử không hề để ý đến y, chỉ ngoắc tay gọi ta lại gần.

 

“Còn không mau cút về đây.”

 

Đi theo biểu thiếu gia chỉ là hạ sách, nếu có thể lựa chọn thì đương nhiên ta sẽ chọn thế tử.

 

Biểu thiếu gia muốn ngăn ta lại, nhưng bị thế tử lạnh lùng liếc mắt:

 

“Đừng có nghĩ tới chuyện đó!”

 

Biểu thiếu gia chỉ đành im miệng, mỏi mắt trông mong nhìn ta rời đi.

 

Ta đi theo thế tử trở về phòng ngủ của hắn.

 

Vừa mới vào cửa, thế tử bỗng dưng đóng cửa phòng lại, hai tay chống lên cánh cửa nghiến răng nghiến lợi nhìn ta:

 

“Nguyên Nghi La, ngươi thật to gan, dám tranh thủ lúc ta không có mặt ở đây mà câu dẫn nam nhân khác!”

Loading...