TỪ THIỆN - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-09-07 00:48:54
Lượt xem: 6,316
2
Tôi được dẫn vào phòng khách.
Trước mặt, là ba người “thân thích” của chị gái tôi khi còn sống.
Thời Tấn Thanh - người giàu nhất Bắc Kinh, vợ ông là Tư Hân và cô con gái nhỏ Thời Tinh.
Ánh mắt của họ đồng loạt nhìn về phía tôi.
Tư Hân che miệng, giọng nói có chút run rẩy:
“Bảo bối, thật là con sao?”
Thời Tấn Thanh đỡ lấy cơ thể bà, đôi mày anh tuấn thêm vài phần phong sương.
Ông từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, mắt hơi đỏ lên:
“Tiểu Kính? Bố không nhìn lầm chứ, là con đã trở về.”
Mắt tôi đỏ hoe, như thể vừa khóc xong.
Tôi nắm chặt gấu áo, chần chừ không dám tiến lên.
“—— Là con.”
Họ muốn ôm lấy tôi, nhưng tôi phản kháng đẩy họ ra.
Quay lưng lại, có nước mắt chảy dài từ khóe mắt.
“Bố, mẹ, đừng chạm vào con, con bẩn rồi.”
“Con đã bị đối xử như vậy… không còn xứng làm con gái nhà họ Thời nữa.”
Câu nói này kéo tất cả mọi người về lại đoạn ký ức dơ bẩn.
Tư Hân cuối cùng không nhịn được, đau lòng ôm chầm lấy tôi, nức nở.
Thời Tấn Thanh bên cạnh đưa tay to lớn, xoa đầu tôi.
Ông nhẹ giọng an ủi:
“Dù có xảy ra chuyện gì, con mãi mãi là con gái của nhà họ Thời.”
“Sau khi livestream bị ngắt, con mất tích không rõ tung tích. Bây giờ con về được là tốt rồi.”
“Còn những chuyện không vui, chúng ta bỏ qua đi.”
Tư Hân lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cũng nhẹ giọng vỗ về:
“Con yêu, hãy quên hết những chuyện không vui đi.”
“Bố mẹ mãi mãi yêu con.”
Mắt tôi ngấn lệ, cũng ôm chặt lấy họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tu-thien/chuong-2.html.]
Thật là một khung cảnh cảm động và ấm áp.
Câu nói “Bố mẹ mãi mãi yêu con” cũng giống như một lời nguyền.
Nếu là cha mẹ thật sự yêu con mình, đã trải qua chuyện như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?
Năm đó, Thời Kính bị hại, sợ rằng vụ tai tiếng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc, Thời Tấn Thanh đã chọn cách xử lý trong im lặng.
Chưa đầy ba ngày, ông lặng lẽ cho người hủy vụ án, không tiếp tục truy cứu tung tích của Thời Kính nữa.
Thế nên thế giới bên ngoài chỉ biết rằng chị gái tôi đã mất tích, chứ không biết rằng cô ấy đã sớm c//hế//t thảm.
Khi sự nghiệp thiết kế của Tư Hân rơi vào bế tắc, bà ấy đã dựa vào tin tức về sự mất tích của chị tôi để trở lại với công chúng, nhân đó ra mắt dòng sản phẩm thời trang chủ đề mẹ con và nổi tiếng trở lại.
Bất kể ai là hung thủ thực sự thuê kẻ bắt cóc, thì họ đều là kẻ hưởng lợi.
Trong mắt tôi, họ chẳng khác gì hung thủ đã gi//ết c//hế//t chị gái.
“Ha, thật nực cười.”
Một tiếng cười khẩy lạnh lùng bất ngờ vang lên.
—---
Thời Tinh đứng xa nhìn chúng tôi, khuôn mặt đầy u ám.
Cô ta giơ tay, châm một điếu t.h.u.ố.c lá dành cho nữ.
“Mọi người không sợ cô ta là kẻ giả mạo à?”
“Có cần tôi nhắc các người rằng trước đây từng có người giả mạo Thời Kính tìm đến đây rồi không? Nếu cô ta có mục đích xấu, muốn nhân cơ hội trà trộn vào nhà họ Thời, đến lúc đó ra ngoài bịa chuyện thì sự nghiệp của tôi coi như xong.”
“Với lại, đám phóng viên bên ngoài đều đã chụp hình cô ta rồi! Có thời gian thì lo mà nghĩ xem ngày mai họp báo tôi phải giải thích thế nào đi!”
Dáng vẻ lúc này của cô ta đang nổi trận lôi đình, khác hoàn toàn với hình ảnh “nữ thần chữa lành” trong mắt người hâm mộ.
Đặc biệt là khi nhìn tôi, ánh mắt cô ta luôn đầy vẻ ngờ vực.
Thời Tinh trông có vẻ rất lo lắng.
Tôi cười lạnh trong lòng.
Nhưng bề ngoài lại cúi đầu, tỏ ra như thể bị hoảng sợ:
“Xin lỗi.”
“Có phải tôi không nên xuất hiện ở đây?”
Thấy tôi ủ rũ đau lòng, Thời Tấn Thanh cau mày trách mắng:
“A Tinh, con dọa chị con sợ rồi.”
“Bố tin vào trực giác của mình, con bé chính là chị của con.”
Thời Tinh cười lạnh:
“Chị gái? Nhỡ đâu Thời Kính đã c//hế//t từ lâu rồi thì sao?”