Tư Quỳnh Tư Đình, Không Tư Quân - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-12-01 04:13:26
Lượt xem: 3,667
Lâm Thiệu suýt bị sặc: "Nói đùa với ngươi thôi, ngươi lại thật sự cân nhắc rồi sao?"
Ta đứng dậy, cất kiếm vào vỏ: "Ta sẽ không chết."
"Tính cách của ngươi không biết giống ai nữa." Lâm Thiệu ngẩn người: "Đứa trẻ mười mấy tuổi, cứng nhắc như vậy, cũng chẳng bao giờ thấy cười. Tư Quỳnh ôn hòa ngoan ngoãn, mẹ ngươi cũng thích cười thích náo nhiệt..."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta nhìn hắn với vẻ kỳ quái: "Phu nhân khi nào thích cười thích náo nhiệt?"
Ấn tượng của ta về phu nhân là người ít nói ít cười, cả người toát lên vẻ lạnh lùng.
Lâm Thiệu hơi sững sờ, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
"Tỷ ấy thích mặc y phục màu đỏ nhất, bơi lội cũng rất giỏi, có thể xuống biển g.i.ế.c địch, giặc Oa mỗi lần nhìn thấy tỷ ấy đều sợ đến mức tè ra quần, gọi tỷ ấy là 'sát thủ như lửa'."
Hắn thở dài nói: "Ta mãi mãi không quên được, lúc đó chúng ta ở Tây Nam, tỷ ấy sau khi xuống biển rồi trồi lên mặt nước, cười rạng rỡ với ta, nước b.ắ.n tung tóe, trên đỉnh đầu là một dải cầu vồng. Ta nói với người bên cạnh, tỷ tỷ ta giống như thần nữ."
Ta nghe chăm chú, dù thế nào cũng không thể liên hệ thiếu nữ tràn đầy sức sống này với phu nhân luôn mặc áo xanh.
Nhưng ta có thể tưởng tượng ra đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp như thế nào.
"... Tỷ ấy có một con tuấn mã cực tốt, bốn vó phi nhanh như gió, chỉ cho phép tỷ ấy cưỡi, ai cũng không thể thuần phục được."
Lâm Thiệu ánh mắt mơ màng: "Trước khi tỷ ấy hồi kinh, đã thả con ngựa đó đi. Sau đó, con ngựa đó luôn quay về nơi đóng quân của chúng ta, không thấy tỷ ấy, lại đi vòng vòng rồi bỏ đi. Thời gian trôi qua nhanh thật, ta đã rất lâu rất lâu rồi không gặp tỷ ấy."
Chúng ta nhìn nhau không nói gì, im lặng hồi lâu.
Lâm Thiệu xoay người: "Trong quân có mật báo, Hồ Nhung muốn nhân cơ hội này cướp số lương thảo, lát nữa trong doanh trướng tướng quân sẽ bàn bạc việc quan trọng, ngươi cũng đến tham gia."
Ta có chút kinh ngạc, loại cơ mật quân sự này mà một Bách phu trưởng nhỏ bé như ta cũng có thể nghe sao?
Nhưng Lâm Thiệu nhanh chóng cho ta câu trả lời: "Không liên quan đến ta, là Ứng Trì đích thân yêu cầu ngươi đến, những người khác đều không có ý kiến."
Dặn dò xong, Lâm Thiệu liền rời đi, ta lại trầm ngâm suy nghĩ.
Ứng Trì là Hiệu úy thường xuyên đóng quân ở biên ải, khác với Lâm Thiệu, là người ít nói, nghiêm nghị, không giận mà uy.
Nhưng chức vụ của ta là do Ứng Trì thăng cấp, người cũng là do hắn phái đến.
Hôm trước khi đội chúng ta ra ngoài tuần tra đã một mình tiêu diệt một toán cướp Hồ Nhung, hắn tuy không nói gì, nhưng lại ban thưởng cho ta không ít thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-quynh-tu-dinh-khong-tu-quan/chuong-6.html.]
Ngày thường không thấy Lâm Thiệu và Ứng Trì có qua lại gì, thậm chí binh lính hai bên thỉnh thoảng còn xảy ra xung đột, bây giờ xem ra, không phải là cố tình diễn cho người ngoài xem đấy chứ?
Hay là diễn cho Hoàng thượng xem?
Nghĩ đến đây ta lại vui mừng, xem ra Ứng Trì bề ngoài trung thành tận tâm cũng không phải là không có ý đồ khác.
Có ý đồ khác thì càng tốt, dù sao càng đối đầu với Hoàng thượng ta càng thích.
Tỷ tỷ từng nói, bất kể là khi nào, lòng người mới là biến số lớn nhất.
Chỉ là không biết, lòng người của Ứng Trì là gì?
Ta rất nhanh sẽ biết được câu trả lời.
Trong doanh trướng, Ứng Trì và Lâm Thiệu đang phân chia chiến thuật, bỗng nhiên Ứng Trì chỉ vào một chấm nhỏ màu đỏ trên bản đồ.
Lâm Thiệu trầm giọng nói: "Hồ Nhung lần này tập hợp mười sáu bộ lạc tinh nhuệ, phòng thủ phía sau chắc chắn yếu kém, nơi này là kho lương thực quan trọng nhất của bọn chúng. Thám tử báo tin, mấy ngày nay vẫn còn rất nhiều vật tư được vận chuyển đến đây."
"Lấy ít địch nhiều." Ứng Trì nói ngắn gọn: "Chúng ta dự định phái một đội quân tinh nhuệ tập kích ban đêm."
Trong doanh trướng mọi người bàn tán xôn xao.
"Quả là ý kiến hay, nhưng quả thực rất nguy hiểm..."
"E là sẽ bị mai phục."
"Lũ người đó ngày nào cũng cướp đồ của chúng ta, cũng nên trả lại cho bọn chúng!"
"Chỉ là người được chọn không dễ quyết định."
Ứng Trì nhìn về phía ta.
Ứng Trì đã ngoài ba mươi, nhưng lại có một đôi mắt sâu thẳm và từng trải, như thể đã bị gió cát sa mạc mài mòn hết thảy linh khí và sức sống.
Ta bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa việc Ứng Trì muốn ta tham gia.
Đây quả thực là kế hiểm, cũng quả thực là cơ hội ngàn năm có một.
Hắn và Lâm Thiệu rốt cuộc có quan hệ gì, lại bằng lòng nâng đỡ ta như vậy?
Ta vừa nghĩ vừa cười.