TƯ NGUYÊN - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-06-29 10:57:20
Lượt xem: 632
**27**
Trước lần hóa trị thứ sáu, có một trận tuyết đầu mùa rơi.
Tôi cuộn mình trong chăn lông, ngồi trên ghế bập bênh, Cố Lân ngồi bên cạnh đọc sách.
Chân anh đẩy ghế nhẹ nhàng, đu đưa tôi vào giấc ngủ.
Tôi mơ màng mở mắt.
Ngoài cửa sổ kính, trong sân, có sáu người đang quỳ ngay ngắn.
Tôi vươn vai, cuối cùng ra khỏi chăn, nhìn Cố Lân:
"Chúng ta đến nghĩa trang đi."
"Tôi muốn đến thăm ngôi mộ phong thủy của mình."
"Tiện thể thăm bố mẹ chúng ta, nhận biết cửa nhà."
Lần hóa trị cuối cùng.
Kết quả lần này, quyết định xem tôi sẽ chờ ch//ết hay có cơ hội sống.
"Ngôi mộ này đã đưa tôi gặp anh."
"Cảm giác nó thực sự rất linh, tôi muốn đi lễ."
"Cầu xin nó chuyển vận may của tôi, không cần bảo vệ hạnh phúc kiếp sau của tôi."
"Bảo vệ cho tôi sống ở kiếp này."
Ngón tay dài của anh đột nhiên dừng lại khi lật trang sách.
Cố Lân cúi đầu, mím chặt môi, dừng lại hơn một phút rồi mới gật đầu.
Khi nói lại, giọng anh khàn đặc: "Được."
Chiếc khăn mềm mại quấn quanh cổ.
Cố Lân đội cho tôi chiếc mũ tai thỏ mua ở Disneyland.
Quấn tôi chặt chẽ, lông lá đầy người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tu-nguyen/chuong-27.html.]
Chỉ để lộ đôi mắt.
Cố Lân không kìm được, dùng ngón trỏ nhẹ đẩy trán tôi.
Tôi vốn tròn như quả bóng, ngồi xuống sofa.
Hít thở mấy lần mới có sức cười:
"Bắt nạt bệnh nhân, anh lịch sự không đấy!"
"Như trẻ con, không kìm được."
Cố Lân lấy từ túi ra một cây kẹo.
Sau khi bóc vỏ, anh nhẹ nhàng kéo khăn quàng cổ của tôi xuống.
Đưa kẹo vào miệng tôi.
Ừm, vừa đủ để áp chế vị máu.
Cố Lân lấy từ ngăn kéo trên bàn một cây bút lông dầu.
Quỳ một gối trước tôi, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay tôi, từng nét từng nét viết.
Tôi nhai kẹo, không hiểu gì, cười với anh: "Làm gì đấy? Viết số điện thoại à?"
Cố Lân cũng cười, nhưng mắt đỏ hoe:
"Làm dấu, lạc rồi dễ tìm."
Anh thu bút lại, trong lòng bàn tay tôi hiện lên chữ "Lân".
Tôi cúi đầu, lặng lẽ nắm chặt tay.
Khi định mở tay ra, một giọt nước mắt rơi vào kẽ tay.
Cố Lân run rẩy hai tay, nắm tay tôi trong lòng bàn tay, cúi đầu.
Anh cứ quỳ như vậy, giấu mặt, khóc không thành tiếng.
Lần đầu tiên trong nửa năm quen biết, tôi thấy anh buồn:
"Lục Tư Nguyên, đừng rời xa tôi... xin em..."