Truyền Thuyết Bên Hồ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-13 17:59:22
Lượt xem: 555
Truyền thuyết Bên Hồ - Chương 7
“Ai, ai là Hoài Như của ông. Tôi không quen biết ông.”
Cô càng cố giãy giụa thì càng bị ghì chặt. Lúc này ông già điên mới vén mớ tóc lụp xụp của mình lên, để lộ khuôn mặt điển trai và trẻ trung, chỉ độ hơn hai mươi tuổi ra. Cô ngạc nhiên, đẹp trai và trẻ trung như vậy sao lại tự mình biến thành ông già chứ, rốt cuộc thì biến cố nào lại khiến anh ta trở thành như thế.
“Sao...chuyện gì thế này?”
Nghe thấy cô hỏi, anh ta kéo cổ tay cô lên rồi nói: “Nhìn ở đây đi, em nhìn ở đây đi.”
Bây giờ cô mới nhìn cổ tay của mình, cả hai tay đều có xuất hiện một cái hình kì lạ. Nó vừa giống một con cá, lại giống con rồng. Lúc này anh ta mới nói: “Thấy chưa, em chính là Hoài Như. Em chính là Hoài Như của anh.”
Nếu như vậy thì cô thật sự đã nhập vào xác của Hoài Như thời này. Nuốt khan một cái, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông chừng như có hơi quen thuộc kia rồi nói: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Tôi là người yêu của em, tôi tên là Vạn Phúc.”
Cô đứng hình luôn. Gì đây trời, sao tự nhiên lại bị xuyên về đây, bây giờ lại có một anh người yêu trông cũng xinh trai như vậy chứ. Lúc này không kịp đợi cô kịp hiểu chuyện thì những cái đầu cá ma đã bắt đầu ngoi lên hơn nữa. Bọn chúng đang tạo ra một âm thanh nghe rất chi là đau đầu. Cô quay lại, quả nhiên bọn chúng đã sắp bò lên tới trên bờ đến nơi.
“Này, nghĩ cách đối phó với bọn chúng đã.”
Vạn Phúc quay đầu nhìn, sau đó bấm bấm ngón tay tính rồi nói: “Quái thật, chưa đến thời gian kia mà.”
“Chưa đến thời gian gì cơ?”
Cô ngạc nhiên hỏi, Vạn Phúc nắm c.h.ặ.t t.a.y cô rồi nói: “Theo như thời gian này của ba tháng sau chính là lúc em bị giết. Cũng cảnh tượng như thế này, nhưng không phải là đêm nay.”
Trợn to mắt, vậy nghĩa là đêm nay nếu như không qua khỏi thì chính là mất mạng. Nhưng vì sao thời gian không gian đảo lộn thì ngày c.h.ế.t lại đến sớm cơ chứ.
“Làm sao bây giờ. Tôi có khả năng nào để chống lại bọn họ không?”
Cô gấp gáp kéo tay Vạn Phúc, thế nhưng anh ta lại lắc đầu nói: “Không có! Bởi vì không có cho nên mới bị giết.”
“Quái, anh nói cứ như không nói vậy hả. Nói như vậy có ý nghĩa gì không chứ.”
Cô nghĩ rằng nếu như ông trời đã sắp xếp cho tôi quay trở về thời này thi nhất định phải có lí do nào đó, mà lí do cô có thể nghĩ ra đó chính là để thay đổi kết cục. Nghĩ đến đây cô đột nhiên hỏi Vạn Phúc: “Vậy trong quá khứ đó, cha tôi có mặt không?”
“Không có!”
Vạn Phúc nhẹ lắc đầu, bộ dạng hết sức ão não. Vậy là gần đúng với những gì cô suy đoán, giữa hai cha con họ nhất định là có khúc mắt gì đó. Ông Tam là hậu nhân của gia tộc g.i.ế.c người cá, mà chính ông ta là người đã tiến những vong hồn người cá này đi đời nhà ma thì không lí nào lại bó tay trước những hồn ma được. Nghĩ đến đây thì cô vội kêu lớn: “Cha, cha ơi cứu con!”
Mặc kệ vì lí do gì mà kiếp trước cô không nhờ đến sự giúp đỡ của ông Tam và đi tìm chết. Kiếp này cô nhất định phải sống trước đã, vì chỉ có sống mới có thể giải quyết được vấn đề.
Vẫn chưa thấy ông tam xuất hiện, cô quay đầu tiếp tục gọi lớn: “Cha ơi cứu con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-thuyet-ben-ho/chuong-7.html.]
Vốn còn tưởng cô sẽ chẳng thay đổi được gì. Những con ma người cá, chúng với hình thù dữ tợn đang chuẩn bị trèo lên bờ, Và hướng về phía cô.
Nhưng ngay lúc này, bọn chúng đang với vẻ mặt hung dữ như muốn ăn thịt cô thì lại đột nhiên sợ hãi. Vạn Phúc khều tay cô rồi chỉ về phía sau lưng. Một ánh sáng lóe lên giữa màn đêm tĩnh mịch, ông Tam đã xuất hiện với cây gậy màu đỏ sáng rực trên tay.
Đám quỷ ma này, bọn bay muốn g.i.ế.c con gái tao à.
Ông Tam vừa đi nhanh về phía hồ vừa hùng hổ nói. thế nhưng đám ma người cá chỉ thoáng sợ hãi, sau đó đồng thanh cười ha hả vang vọng cả khu rừng.
Vạn Phúc có vẻ hơi sợ hãi, anh kéo tay cô muốn chạy đi nhưng bị cô ghì lại. không hiểu sao lúc này cô lại chẳng hề sợ hãi, trong đầu cô bắt đầu xuất hiện vài dòng ký ức lạ lẫm.
Cô loạng choạng đi đến bên cạnh ông Tam, sau đó chạm tay vào cái gậy màu đỏ. Ngay lúc này cô cảm thấy thời gian như ngưng động, mọi thứ dần trở nên nhẹ nhàng. Giống như chẳng còn liên quan tới thế giới này.
Mọi thứ xung quanh tối đen, cho đến khi cô nhìn thấy thì đã là một thế giới hoàn toàn khác. Cô vẫn đứng bên hồ Tuyền Tranh, thế nhưng hồ Tuyền Tranh lúc này vô cùng rộng lớn, nó giống hệt như trong bức tranh ở nhà của Vạn Phúc.
Quan sát xung quanh một lúc, cô có thể đoán rằng bản thân có lẽ đã xuyên về thời gian trước đó nữa.
Thời này dường như người dân vẫn chưa sợ hồ Tuyền Tranh, cô nhìn thấy rất nhiều người ra ven hồ để lấy nước. Thấy bọn họ cô liền vẫy tay chào hỏi nhưng dường như chẳng có ai nhìn thấy cô.
Lẽ nào là cô nằm mơ, hoặc có thể là cô đã c.h.ế.t rồi và linh hồn xuyên về đây nên mới không có ai nhìn thấy được. Nhưng như vậy cũng tốt, cô có thể đi điều tra mọi chuyện mà không vướng víu thứ gì.
Nhìn xung quanh, hoa màu ở đây rất tốt, bọn chúng đều được tưới từ nước dưới hồ Tuyền Tranh. Xa xa nữa cũng có vài người đang g.i.ế.c gia súc gia cầm để ăn thịt. Nếu như vậy thì thời này chắc chắn chưa có câu chuyện g.i.ế.c người cá, hoặc là chưa đến nỗi tàn sát như bây giờ.
Ánh nắng chiều đang dần yếu ớt, mặc dù nơi này khuất bởi những cây cao nhưng cô có thể phán đoán được bây giờ chắc hẳn khoảng tầm 3, 4 giờ chiều.
Màn đêm dần buông xuống, mặt hồ Tuyền Tranh rộng lớn từ từ phát ra những hào quang ánh sáng lung linh tuyệt đẹp, như có hàng ngàn con sao biển đang dần trồi lên mặt nước.
Thứ tuyệt đẹp kia thu hút cô đi về phía hồ. Lúc này những người dân đang lấy nước trong hồ đã đi về nhà hết, giống như bây giờ là thời gian cấm vậy. Nhìn thấy hành động khi rời khỏi của bọn họ giống như là cung kính hơn sợ hãi.
Cô ngược đường đám đông đi về phía hồ, càng đến gần, hồ nước càng đẹp hơn. Những thứ ánh sáng trên mặt hồ kia chẳng rõ là thứ gì, nhưng cô nhìn thấy có rất nhiều người cá đang trồi lên mặt nước và nô đùa.
Điều làm cô kinh ngạc hơn nữa chính là tất cả bọn họ đều rất đẹp với nửa thân trên là con người nhưng bao quanh bởi những lớp vải nhiều màu sắc lấp lánh. Cá nam lẫn nữ đều có mái tóc dài óng ánh tung bay trên mặt nước. Đặc biệt hơn, khuôn mặt và tất cả bọn họ đều rất đẹp chứ không trông đáng sợ như lúc cô gặp ở hồ.
Những người cá vui đùa với nhau rất vui vẻ, một lúc sau có một quần sang xuất hiện giữa mặt hồ. Một người cá nữ xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện, cô bơi vào bờ rồi nhảy lên bờ ngồi. Những người cá khác vô cùng cung kính vây quanh.
Cô nhìn những người cá kia, cảm giác vô cùng quen thuộc. Những dòng ký ức vụn vặt hiện về, hóa ra cô ấy chính là mẹ của cô, tên là Lạc Thủy. Vốn dĩ đang vui đùa thì những người cá lại hoảng sợ vây quanh nữ người cá trên bờ. Xa xa trên bờ, ông Tam xuất hiện thập thò sau gốc cây.
Hai mươi năm trước, hồ Tuyền Tranh vẫn là một thánh địa. Nước lấy từ dưới hồ tưới hoa mào vô cùng tươi tốt, thậm chí con người còn dùng nó để uống. Lúc bấy giờ làng xem người cá như thánh thần, bọn họ lọc nước trong hồ cho dân làng sử dụng, nhưng khi hoàng hôn buông xuống thì dân làng buộc phải tránh xa mặt hồ nhường chỗ cho người cá ngoi lên nô đùa.
Tộc người cá đã có từ ngàn năm trước, bọn họ cùng với dân làng sinh sống hòa thuận với nhau. Cho đến một ngày nọ, một gia tộc pháp sư từ nơi đâu đến cư ngụ tại đây. Bọn họ tự nhận là gia tộc g.i.ế.c người cá, họ truyền bá với dân làng người cá xấu xa vô cùng.
Thế nhưng cho dù như vậy thì dân làng vẫn không tin bọn họ mà tin vào nguồn nước sạch từ hồ Tuyền Tranh người cá ban cho. Gia tộc đó có lời thề rằng mỗi một đời phải viết được một trăm người cá. Nhưng cho dù như vậy thì họ vẫn g.i.ế.c người cá trong âm thầm vì dân làng phản đối rất dữ.
Thấm thoát ngàn năm đã trôi qua, ông Tam chính là truyền nhân đời thứ mười của gia tộc pháp sư ấy. Tới đời của ông chỉ cần g.i.ế.c chín mươi chín người cá để lấy chín mươi chín viên ngọc là có thể hoàn tất được trường sinh bất tử. Nhưng khi ông Tam định g.i.ế.c đến cô người cá xinh đẹp kia thì lại phải lòng cô ấy.