Trùng sinh về trước ngày thi đại học - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:50:57
Lượt xem: 54
7
"Phương Dã!"
Một tiếng gọi đánh thức tôi.
Tôi bối rối nhìn lên thì một cục phấn sượt qua đầu và đập vào phía sau tôi.
Trên bục giảng, bạn học cũ giơ lên bục, nhướng mày: "Phương Dã! Tối qua cậu đi trộm trâu à?! Ngày kia thi đại học rồi! Cậu muốn học đại học ban ngày ngủ mơ à?!"
"Uiiii..."
Các bạn cùng lớp phá lên cười.
Còn tôi, nghe được cái tên Phương Dã thì bừng tỉnh.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Tôi cứng đờ quay đầu lại, cậu thiếu niên với đôi mắt ngái ngủ, đồng phục đang phủ trên đỉnh đầu.
Thấy tôi quay đầu lại, Phương Dã liền tan biến hết dáng vẻ mất kiên nhẫn.
Anh đến gần vuốt tóc tôi, ánh mắt sáng lên: “Thế nào rồi, cậu ngủ đã chưa?”
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tôi... tôi không mơ đấy chứ?
Thấy tôi ngơ ngác, anh đưa tay ra: “Cậu ngủ đến ngốc luôn rồi à?”
Đôi mắt như sao sáng trên trời phản chiếu hình ảnh của tôi.
Đôi mắt tôi không ngừng run rẩy, như muốn nhìn thật kĩ người trước mặt.
Mười lăm năm rồi…
Tôi đã phải chịu đựng sự hối tiếc và khao khát vô tận trong mười lăm năm.
Lúc này, tôi không khỏi run rẩy, sống mũi cay cay.
"Yo yo yo yo yo! Chua ch/ết tớ mất!"
Từ Nam không biết từ lúc nào đi tới, trêu chọc nói: "Chị Sanh, anh Dã nhìn thấy chị ngủ, sợ thầy giáo mắng chị, nên lấy mình làm bia chắn cho chị đó."
“Đi!” Phương Dã đá cậu ta một cước, “Mỗi cậu nhiều lời!”
Tôi trùng sinh rồi.
Kỳ thi tuyển sinh đại học là ngày mốt nên bây giờ là ngày 5!
Vẫn còn thời gian!
Chỉ cần Phương Dã không đến tìm tôi vào buổi sáng hôm thi, anh sẽ không gặp phải tên điên Lưu Nguyên đó.
Anh sẽ không chết!
Nếu tôi trực tiếp bảo Phương Dã đừng đến tìm tôi, sợ anh sẽ tra hỏi.
Suy đi nghĩ lại, cách tốt nhất là —-
trốn!
Khu vực Phương Dã ở an ninh rất tốt, chỉ cần anh trốn qua được hai ngày này, dù thế nào đi nữa, tôi cũng không tha cho Lưu Nguyên.
Tôi đột ngột đứng dậy, khiến Phương Dã và Từ Nam giật mình.
"Phương Dã! Tớ muốn cùng cậu về nhà!"
8
Sau khi Từ Nam giúp mang đồ lên lầu xong, Phương Dã đuổi cậu ta ra ngoài.
Tôi đi vào phòng, Phương Dã đang giúp tôi dọn giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trung-sinh-ve-truoc-ngay-thi-dai-hoc/chuong-3.html.]
Đôi vai nhấp nhô, đôi tai hơi đỏ và giai điệu nhỏ anh vô thức ngân nga.
Mọi biểu hiện đều cho thấy anh là người còn sống sờ sờ.
"Phương Dã."
Anh giật mình, nhanh chóng quay người lại, mắt đối mắt hai giây, rồi anh lại quay mặt đi, tránh ánh nhìn của tôi.
"Giường và ga trải giường đã được giặt sạch rồi! Là phòng mẹ tớ..."
Sau khi kìm nén một lúc lâu, tôi không thể kìm được nữa, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Tôi lao mình vào vòng tay anh.
Nhiệt độ cơ thể của nam sinh cao hơn nữ sinh, nhịp tim đập dồn dập trong lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh khiến mắt tôi càng nhức nhối hơn.
Anh bất lực nhưng vẫn vô thức vòng tay ôm lấy tôi.
Phương Dã lo lắng hỏi tôi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Tôi đè nén hận ý và cảm giác tội lỗi, mỉm cười lắc đầu với anh: “Tớ rất vui khi nghĩ rằng sau kỳ thi tuyển sinh đại học, chúng ta có thể cùng nhau vào đại học”.
Tôi chưa bao giờ sợ ai đó rời đi một cách mãnh liệt và cấp bách như lúc này.
Trong hai ngày thi tuyển sinh đại học, tôi nhìn Phương Dã bước vào cổng trường rồi mới quay người chạy vào phòng thi.
Sau khi thi xong môn cuối, trời bắt đầu đổ mưa to.
Tôi cầm ô nhìn ra cửa trường nơi anh thi.
Đông đảo phụ huynh đang chờ con thi đại học tập trung trước cửa, tôi chen vào trong đợi một lúc, mưa tạnh, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Phương Dã!"
Tôi lao tới, Phương Dã cùng nhìn thấy tôi, anh tiến tới, đôi mắt đen của anh sáng lên.
Anh sải bước tới với niềm vui khó giấu trên khuôn mặt điển trai.
Sau mười lăm năm, cuối cùng tôi cũng đạt được điều mình mong muốn, chen qua đám đông đang chen lấn và lao vào vòng tay của chàng trai năm đó.
Nhưng vẻ mặt Phương Dã đột nhiên trở nên sợ hãi, anh ta mở miệng nói nhanh điều gì đó, trong đám thanh âm ngày càng ồn ào, tôi không thể nghe rõ.
Thắt lưng của tôi đột nhiên đau nhức, chưa kịp phản ứng đã thấy Phương Dã lao tới, ôm chặt lấy tôi, đẩy tôi xoay vòng.
Sau khi cảm thấy choáng váng, tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt.
Mưa lại bắt đầu rơi.
Nhìn qua vai Phương Dã, tôi thấy khuôn mặt hung dữ của Lưu Nguyên.
"Giết người rồi!!!"
Những tiếng la hét lớn phát ra từ đám đông, Lưu Nguyên nhanh chóng bị cảnh sát và đám đông đè xuống đất.
Phương Dã ôm mặt tôi, nhẹ nhàng ngã vào vòng tay tôi.
Lưng anh cắm một con d.a.o vô cùng sâu.
Tôi há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh, bất lực nhìn bàn tay tay mình dính đầy m.á.u anh.
yyalyw
Từ Nam không biết từ đâu tới: "Trời đất! Anh Dã!"
“A, A Sanh ……. A Sanh…” Phương Dã nhìn chằm chằm vào tôi, nhăn mày đau đớn, “Tớ …..Tớ thích…”
Không biết là do mưa hay nước mắt rơi trên mặt, cuối cùng tôi cũng hét lên một tiếng đau thương.
Chàng trai năm đó lại lần nữa ra đi.
Mà lần này, anh lại c.h.ế.t trong vòng tay tôi.