Trọng Sinh Về Ngày Đổi Con, Chị Gái Hối Hận Rồi - 5
Cập nhật lúc: 2025-01-26 09:40:28
Lượt xem: 6,055
6
Mặc dù kết quả khiến lòng tôi vô cùng hả hê, nhưng sau khi về nhà, Thẩm Xuyên vẫn tỏ ra không vui.
“Bà ta nói con sau này sẽ trở thành một thằng nhóc lang thang, nhưng con nhất định phải làm nên chuyện, nếu không mẹ sẽ bị bà ta coi thường. Con không muốn mẹ bị bà ta cười nhạo và bắt nạt.”
Thẩm Uy hài lòng vỗ vai con:
“Nói thì hay lắm, nhưng nói mà không làm thì không được đâu. Ngày mai, bố sẽ giám sát con, tăng gấp đôi cường độ học tập!”
Tôi lập tức tặng cho Thẩm Uy một cái liếc mắt:
“Đừng tạo áp lực quá lớn cho con.”
Dù nói vậy, nhưng tôi rất tin tưởng vào khả năng của Thẩm Xuyên sau khi đã dạy kèm bài tập cho con trước đây.
Thẩm Xuyên có năng khiếu rất cao, lại biết chịu khổ. Nếu có thời gian bồi dưỡng, dù không thể thành rồng giữa loài người, nhưng chắc chắn cũng không phải người tầm thường.
Chỉ là, tôi không ngờ tối hôm đó, khi tôi vừa đắp mặt nạ xong và chuẩn bị nghỉ ngơi, chuông cửa bỗng vang lên điên cuồng.
Vừa mở cửa, một bóng người lao thẳng vào, ôm chặt lấy chân tôi.
“Mẹ ơi!”
Lâm Tư Dương, ánh mắt láo liên, dáng vẻ nịnh nọt, hoàn toàn khác với bộ dạng tôi thấy ở trung tâm thương mại ban ngày.
Sự thay đổi đột ngột này khiến tôi nhíu mày, cố gắng gỡ cậu ta ra khỏi người mình.
“Cháu trai à, đừng nhận bừa mẹ như thế, mẹ của cháu là Lâm Hàn.”
Phản ứng của cậu ta cực nhanh, lập tức nói:
“Mẹ, mẹ quên rồi à? Mẹ từng nói, bất kể khi nào, con vẫn luôn là bảo bối của mẹ, nếu con chịu ấm ức thì có thể tìm mẹ mà. Mẹ quên rồi sao?”
Nghe cậu ta nói vậy, tôi sững người.
Những lời này quả thực là tôi đã nói, nhưng không phải kiếp này, mà là kiếp trước.
Không ngờ, Lâm Tư Dương cũng trọng sinh.
Thấy tôi đứng ngây ra, cậu ta thầm đắc ý trong lòng.
“Mẹ, con nhớ lại mọi chuyện rồi nên mới đến tìm mẹ. Con không thể chịu nổi cuộc sống ở nhà bên kia nữa, ở đây mới là tốt nhất.”
Cậu ta ngang nhiên vượt qua tôi, đi thẳng vào phòng khách, nằm dài trên chiếc ghế sofa đắt tiền, tiện tay cầm chiếc điện thoại iPhone bên cạnh lên nghịch.
“Mẹ, con muốn đổi điện thoại mới lâu lắm rồi. Mẹ mua cho con cái mới đi!”
“Ở nhà kia keo kiệt đến phát chán, ngay cả cái điện thoại mới cũng không cho con. Đúng là chẳng ra gì!”
Tôi cũng hết nói nổi. Cậu ta thực sự nghĩ mình vẫn là Thẩm Tư Dương của kiếp trước, muốn gì được nấy sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Lúc này, Thẩm Xuyên và Thẩm Uy, cả hai đều mặc đồ ngủ, bước ra khỏi phòng. Thấy Lâm Tư Dương ngang nhiên ngồi đó, hai cha con đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Lâm Tư Dương đã nhanh miệng:
“Ba, ba không nhận ra con sao? Con là Tư Dương, con trai của ba mà!”
Nghe cậu ta nói vậy, ánh mắt Thẩm Xuyên lập tức đầy vẻ thù địch:
“Cậu nói linh tinh gì thế? Đây là bố mẹ tôi, không phải của cậu.”
Còn Thẩm Uy thì vẻ mặt đầy khó hiểu:
Nhất Phiến Băng Tâm
“Thằng nhóc này bị làm sao vậy? Não hỏng rồi à?”
Hóa ra, sau khi về nhà, Lâm Tư Dương cũng nhớ lại mọi chuyện từ kiếp trước.
Kiếp trước, cậu ta sống cuộc đời giàu sang phú quý. Sao có thể chịu nổi cuộc sống nghèo túng, eo hẹp ở nhà Lâm Hàn kiếp này?
Ngay trong đêm nhớ lại ký ức, cậu ta lén trốn khỏi nhà, tìm cách lấy địa chỉ của tôi từ ông bà nội rồi chạy đến đây.
Giấc ngủ của tôi bị quấy rầy, tính nóng của Thẩm Uy cũng trỗi dậy. Anh chẳng buồn nghe những lời giải thích linh tinh của Lâm Tư Dương, liền xách cậu ta lên bằng một tay.
“Thằng nhóc ranh, bây giờ tôi sẽ gọi cho bà ngoại cậu. Nếu còn dám chạy lung tung giữa đêm thế này, tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”
Lâm Tư Dương giãy giụa mấy lần, miệng lớn tiếng hét:
“Mẹ ơi, con biết mẹ cũng trọng sinh! Mẹ mau giải thích với ba đi!”
Tôi lật mắt nhìn, rồi mở cửa ra, ra hiệu cho Thẩm Uy trực tiếp quẳng cậu ta ra ngoài.
“Cậu không phải con trai tôi, sao tôi phải quản cậu!”
Thẩm Uy đóng sầm cửa lại. Lâm Tư Dương còn muốn lao tới, nhưng bị Thẩm Xuyên đ.ấ.m cho một cú, ngã nhào ra ngoài.
Nghe nói, tối hôm đó, Lâm Hàn đã đến đón Lâm Tư Dương về.
Chị ta lại nghĩ rằng tôi đang thèm muốn cậu con trai “bảo bối” của mình, nên đứng ngoài cửa nhà tôi làm loạn cả một đêm.
Tiếc rằng, tòa nhà này cách âm rất tốt. Tối hôm đó, chúng tôi không nghe thấy một tiếng động nào, ngủ một giấc ngon lành.
Mấy tháng sau đó, Lâm Tư Dương thường nhân lúc Lâm Hàn không để ý mà tìm cách quấy rầy gia đình tôi.
Ban đầu, vì nghĩ đến kiếp trước từng là mẹ con, tôi không nỡ làm cậu ta bẽ mặt, mỗi lần chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo rồi đuổi đi.
Nhưng sau đó, cậu ta càng ngày càng quá quắt, thậm chí còn đến trường của Thẩm Xuyên để chặn đường tôi.
Không thể chịu nổi việc cậu ta làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Thẩm Xuyên, tôi đã tìm bảo vệ và đuổi cậu ta đi.
“Lâm Thư, rồi cô sẽ hối hận!”