Trọn vẹn một đời một kiếp người - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-08 16:55:09
Lượt xem: 2
Theo trí nhớ kiếp trước , có một quả trước nhỏ được một con yêu hồ luyện thành tiên để lại .
Không lâu sau quả trứng ra một tiểu yêu nhỏ yếu ớt , mọi người đều ghét bỏ nó nên dù kém tôi 12 năm tu tiên vẫn rất nhỏ con .
Hằng ngày đi quét sân ở phòng sách , Những thần tiên ở đây đều ghét bỏ tiểu yêu nhỏ đấy .
Tôi cúi đầu , giọng hằn lại đáp
- thật ra thần nữ đã có đồ đệ riêng nên không tiện nhận thêm nữa .
Tống Tiên Nhân cũng không nói gì . Sờ sờ vuốt vuốt cái râu bạc gật đầu một cái .
Sau đó phất tay
- vậy thì nếu không ai chịu nhận cả hai người họ thì một người sẽ bị vứt xuống hạ phàm mặc sống c.h.ế.t .
Mọi người lúc đó lại đổ dồn vào đại sư tỷ , ý muốn nói chắc là đại tỷ bao dung ắt sẽ nhận hết .
Biết không thể huỷ hoại tiếng tăm gây dựng bao lâu này , cô ta chỉ đành im bặt đưa hai em anh nhỏ kia về .
Lúc về còn nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng , không ngoảnh lại rời đi
Tống Tiên Nhân lại hất hàm hỏi tôi
- được chuyện kia đã giải quyết xong nhưng vậy còn Tư Nhi , đồ đệ của ngươi là ai ?
Tôi đưa mắt về phía đám người kia , ánh mắt hơi hung dữ , rồi lại mĩm cười .
Thấy tiểu hồ ly nhỏ kia rồi , hắn cụp tai lại chiếc đuôi nhỏ giấu phụp đi mất .
- đồ đệ mới của thàn nữ chính là tiểu hồ ly nhỏ ở phòng chánh sứ .
Nhìn thấy tôi gọi chúng , ánh mắt hắn non nớt lo sợ , trông không có vẻ tự tin như những con yêu hồ khác , đến giờ vẫn chỉ có một cái đuôi nhỏ .
Tống Tiên nhìn tôi , thấy ánh mắt chứa đầy sự kiên định thì cũng kết thúc buổi họp . Giải tán đám đông .
Tôi bế tên tiểu hồ ly nhỏ trên tai , tuy rằng sợ hãi nhưng cái đuôi trên đầy vẫy qua vẫy lại không ngừng . Dè dặt hỏi tôi
- vậy đệ thật sự sẽ được thành đồ đệ của Nhị Sư Tỷ sao ?
- Đúng vậy đệ theo ta về , chỉ cần chăm học , ăn uống nhiều hơn ta sẽ không bạc đãi ngươi .
- đa tạ Nhị Sư Tỷ , đệ sẽ chỉ trung thành với Nhị Sư Tỷ sẽ nhanh chóng lớn lên rồi bảo vệ tỷ nhé .
Tôi thấy tiểu hồ ly này thật đáng yêu y như Lăng Mộ lúc đó vậy , nhưng chỉ mong tên này đừng bạc nghĩa như hắn ta thôi không cần phải phục vụ cô .
Cô về điện của mình thì cũng hay tin Lăng Mộ khi tỉnh lại thì đã hất đồ , gây náo loạn gọi tên cô , nhất quyết theo cô .
Lúc đó tôi cũng phát hiện ra rằng hình như Lăng Mộ cũng trùng sinh trở lại rồi . Đúng là rắc rối rồi .
Đại Sư Tỷ vì chăm sóc thần lực cho hai đồ đệ kia cũng hao tổn không ít tâm tư . Nhưng vẫn như kiếp trước Lăng Triệt thì luôn bị Phàm Lan tiêm nhiễm vào đầu .
Thi thoảng hắn lại nhìn tôi như rất căm phẫn vậy . Hay cũng đôi lúc tôi thấy ánh mắt đầy tủi thân của Lăng Mộ nhìn mình .
Nhưng giờ tôi còn phải chăm sóc cho tên tiểu hồ ly này nữa cơ . Tôi đặt tên cho hắn là Bách Mãnh Mãnh .
Khi nhận nuôi Mãnh Mãnh tôi nhận thấy tên này thật sự không tầm thường , cũng rất đẹp trai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tron-ven-mot-doi-mot-kiep-nguoi/chuong-2.html.]
Chăm chỉ luyện thần lực không lâu cũng đã sớm cao lớn hơn tôi , trên mặt luôn có cặp kính dày nhìn rất tuấn tú lại học thức .
Bách Mãnh hắn chỉ ở trong phủ của tôi , không đọc sắc thì cũng ngồi dưỡng thần lực .
Không có nhu cầu tiếp xúc nam nữ cũng chẳng có lấy một người bạn .
Tôi không quá gần gũi với Hồ Ly này vì kiếp trước cũng là một bài học .
Nhắc Tư Nhi tôi phải biết dùng lý trí , tránh để tình cảm cá nhân trấn áp .
Tuy rằng Tiên Giới và Ma Giới đã kí một hiệp ước hoà bình nhưng chỉ có tôi biết nếu không chuẩn bị sớm thì ngày tàn của lũ người tiên giới bọn tôi là sớm muộn .
Bách Mãnh hắn thích ra ngoài cùng tôi , chẳng để làm gì cả
Thi thoảng là nhìn ngắm phong cách , hái dược liệu hoặc đơn giản là hít thở không khí .
Cũng là một buổi chiều , Bách Mãnh ngồi tựa đùi tôi , hoá thành con cáo nhỏ phất phất cái đuôi trắng .
- Bách Mãnh , ngươi không muốn có thêm bạn bè sao , hoặc không có người ái mộ trong lòng sao ?
Bách Mãnh lại chuyển hoá sang dạng người , nhanh chóng ghé đến sát mặt tôi .
Bốn mắt nhìn nhau khiến tôi không khỏi giật mình
- s..sao đấy , ta hỏi gì tổn thương người hả !
- Tỷ thật là không hiểu hay là không là cố ý không hiểu vậy .
Bách Mãnh cứ nhìn chằm chằm vào mắt tôi , 7 cái đuôi còn chưa cất đi cứ lất phất lất phất .
Ánh Mắt hắn mong chờ tràn đầy sự nghiêm túc làm bản thân tôi thoáng lúng túc .
- Hồ Ly lớn ! Định xin xỏ gì thì nói luôn ngươi có 7 đuôi rồi nên điệu bộ trưởng thành hẳn rồi nhỉ .
Tôi đưa tay nhéo má Bách Mãnh lôi mặt hắn ra xa .
- Đau , tỷ làm đệ đau đấy
- hở tý là đệ đệ đau , hồ ly lớn này nói đệ đệ ngọt quá vậy .
Hắn xoa xoa hai má , mái tóc trắng cứ bay bay trong gió với dung mạo anh tuần thật hút hôn người khác .
Đôi lúc bản thân tôi thật sự ước rằng đôi mắt ấy sẽ là của tôi .
Hắn lại gằn giọng
- Tỷ ! Ta thích.. thích tỷ ấy , còn không phải quá rõ sao .
Mặt tôi bình tĩnh , nhưng hắn thì đã đỏ cả mặt tới tai , đỏ ứng .
Điệu bộ lúng túng ấp úng nói tôi
- Tỷ là người đá hả , đệ đã nói vậy rồi mà tỷ còn coi đệ là trẻ con sao . Ta đã lớn lắm rồi đấy chuyện tám đuôi cũng là ngày mốt thôi .
Tôi dùng tay cốc đầu hồ ly kia
- ta nuôi ngươi lớn rồi ngươi lại đi thích ta hả , thói trăng hoa này này tỷ nhớ là đâu có dạy ngươi ?