Trốn tìm - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-23 11:00:02
Lượt xem: 2
Tôi bình tĩnh lại, Chu Việt nhất định sẽ không giao tôi cho cảnh sát, nếu không trong quá trình điều tra sẽ phát hiện ra sơ hở.
Nhưng cậu ta không g.i.ế.c tôi, vậy mục đích bỏ tôi ở đây là gì?
Và tại sao Lý Nguyệt lại giúp cậu ta nói dối? Chẳng lẽ họ luôn ở cùng một phía?
Tôi cảm thấy như mọi chuyện vẫn chưa kết thúc....
Tôi nhìn quanh nhưng không có dụng cụ nào có thể sử dụng được. Sợi dây được buộc khá chặt.
Bên ngoài trời tối đen, điện thoại của tôi không có ở đó và tôi cũng không biết bây giờ là mấy giờ.
Tôi nheo mắt tựa vào đầu giường, không biết đã qua bao lâu, tôi nghe thấy một âm thanh yếu ớt từ bên ngoài truyền đến.
“16,15,14..”
Tôi chợt mở mắt ra, lại là tiếng đếm của đêm qua!
“10,9,8…”
Tôi vùng vẫy và ngã xuống đất, cố gắng hướng về phía cửa.
"3, 2, 1. Cậu đang trốn à? Tôi đến tìm cậu!"
Khi tôi đến cửa, âm thanh biến mất và có tiếng bước chân tiến về phía tôi.
Tôi điều hòa nhịp thở và dựa vào cửa để lắng nghe.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa.
"Cậu đang trốn à? Tôi đến tìm cậu!"
Giọng nói này ở ngay đối diện tôi, như thể nó đang nói thẳng vào tai tôi.
Tôi vô thức lùi lại, tim đập nhanh hơn.
Thật ra tôi rất muốn mở cửa xem lần nữa là ai gây chuyện, nhưng lúc này thân thể lại bị kiềm chế.
Một lúc sau, tiếng bước chân lại vang lên, nhưng lại đi nơi khác.
Tôi vô tình đập đầu vào lúc ra khỏi giường, vết thương lại bắt đầu đau nhức. Tôi yếu ớt dựa vào cửa
Bên ngoài im lặng cho đến khi:
"Ahhh!"
Một tiếng hét vang vọng khắp phòng, không biết là Lý Nguyệt hay Hứa Văn.
"Đừng tới, đừng tới!"
Đó là Hứa Văn Cô tuyệt vọng chạy xuống lầu.
"Cứu với "
Cô tiếp tục hét lên, với giọng tuyệt vọng.
Kỳ lạ, tại sao không có động tĩnhnào từ người khác?
"Tình Tình tôi sai rồi! Làm ơn, làm ơn tha cho tôi đi, tôi sai rồi!"
Tình Tình?
Đây là ai?
Tôi nghe thấy Hứa Văn dường như mở cửa, rồi âm thanh biến mất
Tình Tình?
Tôi thầm nhẩm cái tên đó và tìm kiếm thông tin về người này trong đầu nhưng không tìm thấy gì.
Ngay lúc tôi đang không biết phải làm gì thì tiếng bước chân lại vang lên từ ngoài cửa.
“Ai?” Tôi hỏi thẳng.
Người đàn ông không trả lời mà nhét thứ gì đó vào qua khe hở dưới cửa.
Sau một hồi mò mẫm, tôi phát hiện ra đó là một con d.a.o có bọc một lớp giấy bên trên.
Điều này có nghĩa là tôi sẽ được cởi trói?
Mặc dù không biết người này có ý gì, nhưng tôi vẫn quyết định cởi dây trước, dù sao buộc lâu thứ này cũng thực sự khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tron-tim/chuong-9.html.]
Sau rất nhiều lần loay hoay, cuối cùng tôi cũng cắt nó ra.
Tôi nhanh chóng đứng dậy giũ sợi dây rồi bước ngay ra phía cửa và ấn vào tay nắm cửa.
Đúng như dự đoán, cửa vẫn khóa.
Người này đưa cho tôi con d.a.o nhưng lại không đưa chìa khóa cho tôi. Đây chẳng phải là mâu thuẫn sao?
Tôi nhìn vào cửa sổ đã đóng, cửa sổ này chỉ có thể mở được một nửa, ngoài cửa sổ còn có thanh chắn an ninh, không thể ra ngoài được.
Lúc này, tôi chợt liếc nhìn mảnh giấy có lưỡi d.a.o nằm trên mặt đất, dựa vào trực giác mà nhặt lên.
Quả thực có chữ trên đó!
Tôi vội bật đèn lên nhưng không ngờ lại bị cúp điện.
Sự cố mất điện xảy ra đúng lúc...
Tôi không còn cách nào khác ngoài lấy chiếc điện thoại sắp hết pin của mình ra. Dưới ánh sáng của màn hình, dòng chữ trên tờ giấy hiện lên rõ ràng.
Bên trên là dòng chữ màu đỏ gây sốc.
[Tìm chìa khóa và rời khỏi đây!]
Đây là để cho tôi chạy trốn?
Mọi thứ đang trở nên kỳ lạ.
Truyện được đăng duy nhất trê. Monkey trên những kenh khác là giả mạo!
Hứa Văn đi đâu rồi?
Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, vì sao không nghe thấy thanh âm của những người khác?
Ai đưa tờ giấy này cho tôi?
Người đó biết tôi bị oan?
Hay đây cũng là một trò chơi?
Có quá nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu tôi Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quyết định rời khỏi phòng trước.
Theo manh mối trên tờ giấy, chìa khóa ở trong phòng.
Tôi nhìn quanh, từ khi chuyển đến tôi chưa hề mở tủ nào cả. Dù sao thì đây cũng là nhà của người khác.
Gian phòng đều do Vương Lệ sắp xếp, tôi nhớ tới lúc cô ấy mở cửa phòng này còn cảm thán một câu thật hoài niệm, không biết cô ấy đang hoài niệm cái gì.
Tôi bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, trong tủ quần áo đều là giá áo trống không, không có gì đặc biệt.
Tiếp theo là tủ đầu giường.
Đây là...... Khung ảnh?
Tôi nhẹ nhàng cầm lấy, lau bụi tích trên mặt.
Trong ảnh là ba cô bé, địa điểm giống như ở cửa chính của công viên trò chơi.
Góc dưới bên phải của tấm ảnh viết ngày tháng, tính toán xem như là ảnh chụp ngày quốc tế thiếu nhi mười hai năm trước.
Tôi nhìn kỹ thì thấy cô bé ở giữa mặc váy công chúa màu hồng, nhìn thoáng qua là biết ngay là Vương Lệ.
Người bên phải mặc váy màu vàng nhìn quen quen nhưng tôi không nhớ ra là ai.
Tôi và Vương Lệ chỉ gặp nhau ở trường đại học, tôi không biết nhiều về quá khứ của cô ấy, kể cả những người bạn khác của cô ấy.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô gái bên phải. Cô ấy là ai?
Đợi đã, đây không phải là...Hứa Văn?
Tôi không thể tin được nên nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra đường nét của cô ấy quả thực giốngHứa Văn nhưng nếu họ đã quen nhau lâu như vậy thì tại sao lại giả vờ là người lạ.
Tôi mở mặt sau khung hình ra xem có manh mối gì không.
Đúng như dự đoán, đằng sau bức ảnh có một dòng chữ viết:
[Mong chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau!]
Sau đó là ba chữ ký: Vương Lệ, Hứa Văn và Trần Hiểu Tình
Sau khi bị sốc, tôi nhìn cô gái tên Trần Hiểu Tình ở bên trái. Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt và mỉm cười ngượng ngùng.
Trần Hiểu Tình...Tiểu Tình...
Tình Tình?!