Trò chơi trí mạng 2 - Dao cạo xương - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-23 16:18:54
Lượt xem: 19
Kể từ lúc Thẩm Hoài trở về, hai tay anh ta vẫn luôn đút trong túi quần.
Cho đến khi tôi ra về suýt vấp ngã, anh ta đang đứng bên cạnh, nhanh tay đỡ lấy tôi.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, tay anh ta đã chạm vào tay áo tôi.
Liệu có phải lúc đó bị dính m.á.u không?
Nếu đúng là vậy.
Tại sao trên người anh ta lại có máu?
Cho dù là phẫu thuật trong bệnh viện, nhưng trước khi về nhà chắc chắn sẽ phải rửa tay. Anh ta dù sao cũng là bác sĩ, không thể nào quên cả chuyện này được.
Nếu trên người anh ta có máu, không phải do phẫu thuật, vậy thì là vì nguyên nhân gì?
Trừ khi... anh ta chính là tên thần bí kia?
Hoặc thậm chí không chỉ là tên thần bí.
Mà là, tên sát nhân hàng loạt?
Tôi không biết suy đoán của mình có chính xác hay không.
Chỉ là lúc tên thần bí kia xuất hiện, Thẩm Hoài đang trực ca. Mà sau khi tôi sang căn hộ đối diện, trong khoảng thời gian đó có người đã vào nhà tôi, và đặt một bông hồng trên giường.
Cho đến khi tôi chuẩn bị về, Thẩm Hoài mới trở về.
Anh ta quả thực có đủ thời gian để làm những việc này.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống, khiến tôi không khỏi bồn chồn. Tôi vừa ngồi xuống mép giường, đưa tay ra cầm lấy bông hồng, thì chiếc điện thoại vốn đã tắt ngúm đột nhiên vang lên.
Là Kiều Trạch gọi đến.
Tôi bắt máy.
Anh ta cất tiếng hỏi: "Em thấy cặp song sinh kia có gì đó không ổn à?"
Kiều Trạch đi thẳng vào vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-choi-tri-mang-2-dao-cao-xuong/chuong-4.html.]
Tôi ừm một tiếng, sau đó hỏi: "Chuyện thân phận của em giải quyết xong chưa?"
Con người sống quá lâu cũng không phải là chuyện tốt.
Cứ vài chục năm, lại phải nghĩ cách đổi một thân phận mới.
Nếu không cứ mãi một khuôn mặt, đến bảy tám chục tuổi, mà vẫn là gương mặt mười tám tuổi, tuy tôi rất vui, nhưng nếu bị người khác phát hiện, thì sẽ bị đưa đi nghiên cứu mất.
Đầu dây bên kia Kiều Trạch không biết đang làm gì, im lặng khoảng nửa phút sau mới trả lời: "Yên tâm đi, đã xong rồi. Đợi ngày mười anh về nước, giấy tờ tùy thân anh sẽ tự tay đưa cho em. Sau này em không cần lo lắng chuyện bị điều tra thân phận nữa, em vẫn là Lâm Nam Tinh mười tám tuổi."
Haizz! Vẫn hơi phiền phức.
Nếu không phải vì chuyện thân phận chưa giải quyết xong, có người lẻn vào nhà tôi, lại còn để một bông hồng trên giường, thì chuyện này đủ để tôi báo cảnh sát rồi.
Nhưng một khi đã báo cảnh sát, chắc chắn họ sẽ hỏi đến thân phận của tôi.
Trong hai điều xấu, chọn điều ít xấu hơn.
Chuyện tìm ra tên thần bí này, chỉ có thể dựa vào bản thân tôi giải quyết.
Cúp máy Kiều Trạch xong, tôi lại gọi điện thoại cho một người khác.
"Có chuyện gì?"
Giọng nữ đối diện lạnh lùng, thái độ dứt khoát. Nhưng sau ngần ấy năm, tôi cũng đã quen rồi, nên cũng không có cảm xúc gì khác.
Tôi nhìn bàn tay phải của mình.
Bàn tay này đã chạm vào Thẩm Triệt, sau đó lại vô tình vấp ngã, vừa hay lại chạm vào Thẩm Hoài.
"Trong trường hợp gen của cặp song sinh giống hệt nhau, thì năng lực của chúng ta có bị vô hiệu hóa không?"
Không phân biệt được thiện ác.
Không nhìn rõ đúng sai.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó ừm một tiếng:
"Cặp song sinh có gen giống hệt nhau, chúng ta không thể phân biệt được. Nhớ cẩn thận một chút, nhất định phải phân biệt rõ ràng, nếu không làm hại người vô tội, sẽ phải lấy mạng để đền tội đấy."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Vâng, dì út."