TRÒ CHƠI TÌNH ÁI CÔNG KHAI - C6
Cập nhật lúc: 2024-09-21 10:59:27
Lượt xem: 133
Tôi nhìn cô ta, bất chợt cười khẽ:
"Có một điều cô nói sai rồi. Dù tôi không lấy Giang Thần Niên, tôi vẫn có thể cao ngạo nói chuyện với cô."
"Còn cô, nếu không l.à.m t.ì.n.h nhân của hắn, thậm chí còn chẳng có tư cách nghe tôi nói chuyện!"
Dù sao, tôi và Giang Thần Niên môn đăng hộ đối.
Hắn có gia thế, tôi cũng có.
Khuôn mặt của Lâm Viện Viện méo mó trong giây lát.
Tôi thấy rõ sự ghen tị không thể che giấu trong mắt cô ta.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Viện Viện đột nhiên cười lạnh.
Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích:
"Vậy cơ à, thế thì tôi có một chuyện muốn nói với Giang phu nhân."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Tôi có thai rồi.”
9.
Câu nói đó khiến tim tôi thắt lại, sắc mặt tái nhợt đi.
Cô ta có thai với Giang Thần Niên?
Lâm Viện Viện cười khinh miệt:
"Giang phu nhân, cô và Giang tiên sinh đã kết hôn mười năm rồi. Hình như vẫn chưa có con, phải chăng là cô không thể sinh được?"
Sự ác ý tràn ngập trong câu nói ấy.
Hàng mi tôi khẽ run, cố gắng kìm nén cảm xúc, bình thản nói: "Nếu đã như vậy, phá bỏ nó đi, tôi có thể cho cô năm mươi triệu."
Lâm Viện Viện đáp: "Không bao giờ!"
"Cô Lâm, cô nên biết. Một đứa con ngoài giá thú chỉ đáng giá chừng đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tro-choi-tinh-ai-cong-khai/c6.html.]
Tôi hời hợt nói, giữ dáng vẻ cao ngạo.
Khuôn mặt của Lâm Viện Viện tái xanh vì tức giận, cô ta đứng bật dậy và tát mạnh vào mặt tôi.
Cơn đau trên má khiến tôi lập tức cảm nhận được vị tanh của máu.
"Cô dựa vào cái gì mà dám nhục mạ tôi như thế!" Lâm Viện Viện tức đến mức nghiến chặt răng.
Tôi chạm vào má mình, không thể hiểu nổi tại sao lại có người dám cả gan như vậy.
Ngay giây tiếp theo, hai vệ sĩ phía sau tôi nhanh chóng tiến lên, đè mạnh Lâm Viện Viện xuống đất.
Cô ta điên cuồng vùng vẫy, cho đến khi kiệt sức. Đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn tôi.
Tôi đứng dậy, bước đến trước mặt cô ta, còn chưa kịp làm gì.
"Các người đang làm gì thế hả!?"
Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Cánh cửa phòng bật mở, Giang Thần Niên bước nhanh vào với gương mặt lạnh lùng.
Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, nắm chặt tay, lạnh lùng ra lệnh: "Buông ra."
Vệ sĩ không dám làm trái lời hắn.
Sau khi được thả ra, đôi mắt Lâm Viện Viện đỏ hoe, quật cường nhìn hắn.
Trong mắt hắn thoáng qua một tia đau lòng, nhưng khi quay sang nhìn tôi, ánh mắt ấy lại hoàn toàn biến mất.
"Vợ à." Hắn ra vẻ nhẹ nhõm cười một tiếng, nói: "Sao em phải vì một minh tinh nhỏ bé mà làm chuyện mất giá như vậy chứ?"
Nhưng giọng điệu trong lời nói của hắn, tất cả đều là chất vấn.
Tôi nhìn hắn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác xa lạ.
Người đầu tiên trả lời hắn không phải tôi.
Lâm Viện Viện lau nước mắt, như thể vừa phải chịu nỗi uất ức rất lớn.