Trận Chiến Báo Thù - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-24 11:48:01
Lượt xem: 4,144
"Duyệt Ảnh, uống thuốc đi."
Tôi ngu ngốc đến mức nào vậy?
Giọng điệu khàn khàn của bà già này mà tôi lại nghe thành sự tử tế à?
Đúng là nên đi rửa lại mắt để phân biệt người với thú thôi!
Uống thuốc? Không đời nào!
Tôi bịt mũi, lùi lại phía sau.
Bà ta thì bưng chén thuốc, cố đuổi theo!
Phải nói, những tập phim "Tom & Jerry" không phải tôi xem uổng phí, dù tôi đang bị mù, nhưng căn nhà rất rộng, tôi cứ cắm đầu chạy, luôn kịp né sang một bên khi bà ta sắp túm được vạt áo của tôi.
Thật là vụng về!
Thật là chật vật!
Thật là những khoảnh khắc nguy hiểm đến thót tim!
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mẹ chồng đuổi đến mức thở hổn hển, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Nhìn bước chân bà ta càng lúc càng nặng nề, tôi thầm nghĩ: "Chính là lúc này!"
Chớp mắt, tôi khuỵu gối, cả người bị bà ta va trúng rồi ngã lăn ra đất.
Còn bà ta không kịp dừng lại, thực hiện một cú ngã lăn xuống cầu thang – vừa tròn trịa, vừa trơn tru, vừa hoảng hốt.
Thật may, chén thuốc không lãng phí chút nào!
Từng giọt thuốc bẩn đều hất hết lên gương mặt già nua đã từng lén tiêu không ít mỹ phẩm của tôi!
Tặc lưỡi, tôi thầm nghĩ, giá mà chiếc khẩu trang bà đeo mỏng hơn một chút thì tốt.
Vừa nghĩ vừa tiếc nuối, tôi vừa khóc nức nở, như thể bà ta đã c.h.ế.t:
"Huhu, mẹ chồng hung dữ quá! Em muốn về nhà! Em muốn gặp ba mẹ của em!"
Thật đau lòng, mẹ chồng tôi chỉ bị gãy chân thôi.
"Mẹ, mẹ còn đau không? Tất cả là tại con mắt mù, lại không đủ mạnh mẽ. Giá như lúc đó con không bị mẹ va phải mà ngã thì tốt biết bao!"
Tôi giả vờ rụt rè hỏi, trong mắt ánh lên vẻ ướt át, như thể chính tôi là kẻ gây ra lỗi lầm.
Con nhỏ này..."Aaa!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Chiếc thẻ tôi vừa rút ra chẳng may đụng trúng vào chỗ đau, khiến bà mẹ chồng ác độc suýt bật dậy như người c.h.ế.t sống lại.
Ánh mắt Lưu Minh Thành lập tức sáng rỡ: "Mẹ! Đây là thẻ đen đó!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tran-chien-bao-thu/chuong-3.html.]
Bà ta mất một lúc mới bình tĩnh lại, giọng nghẹn ngào như bị bóp cổ: "Tiểu... Duyệt Ảnh à, con lấy đâu ra tiền vậy? Chẳng phải tiền của con đều đưa hết cho Minh Thành mua xe rồi sao?"
Bà ta thật sự rất hiểu chuyện!
Bà biết rằng tôi đã đưa hết tiền cho con trai bà mua xe sang, và cũng biết rằng sau khi tôi bị mù, tôi đã giao công ty cho Lưu Minh Thành, nên hiện giờ tôi chẳng còn đồng nào.
Nhưng điều đó có quan trọng không?
Kẻ tham lam lúc nào cũng muốn mình nhận được nhiều hơn.
Biết đủ và biết ơn ư? Đó là đức tính chỉ dành cho con người, còn bà ta thì cần thêm cả ngàn năm tiến hóa nữa mới đạt được.
Nén lại cơn giận trong lòng, tôi tiếp tục giả vờ tội lỗi: "Ba mẹ con nghe nói mẹ vì lo cho con mà bị thương, nên bảo con chăm sóc mẹ trước. Họ cũng bảo sau khi xong việc giải tỏa sẽ đến ngay, tiện thể đưa con đi khám ở bệnh viện tốt nhất, xem thử cái bài thuốc bí truyền kia sao con uống mãi chẳng thấy tác dụng gì."
Tôi bĩu môi, nhíu mày, diễn vai cô tiểu thư kiêu căng một cách hoàn hảo.
Quả nhiên, bà ta ngây người trong giây lát, rồi vội vàng ra hiệu cho con trai như thể tính mạng đang bị đe dọa.
Lưu Minh Thành gật đầu, lập tức bước về phía bếp.
Tôi chẳng còn chút hy vọng nào ở gã đàn ông bỉ ổi từng thề thốt đủ điều với mình.
Nhưng nhìn thấy hắn nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy, trong lòng vẫn có chút đau lòng.
Dù sao, ít nhất tôi cũng không phải uống thứ thuốc kinh tởm kia nữa.
Chiến thắng bước đầu!
Và khi tôi nhìn thấy mẹ chồng quý báu của mình bưng bát canh bổ dưỡng đã được "thêm một chút gia vị", tôi lại càng thêm phần hả hê!
Đừng hiểu lầm, tôi chẳng làm gì cả.
Tôi tiện miệng nói: "Không biết cho mẹ ăn gì để tăng sức đề kháng, để vết thương mau lành nữa."
Hơn nữa, tôi chỉ là một người mù bị người khác điều khiển, biết gì chứ?
Việc bà ta nôn mửa, tiêu chảy rồi lên cơn sốt cao, là lỗi của tôi chắc?
Tôi đã tốn cả đống tiền để mua tã người lớn cho bà rồi còn gì!
Haiz!
Nếu lòng tốt là một căn bệnh, thì có lẽ tôi đã mắc bệnh quá nặng.
Chưa đến một tuần, phòng của mẹ chồng tôi đã nồng nặc mùi hôi, trên người bà nổi đầy vết loét do nằm lâu.
Lưu Minh Thành và Hà Dao bàn bạc một chút, liền nhanh chóng đưa mẹ ruột của mình vào viện dưỡng lão.
Ha, nghĩ lại mà buồn cười. Ngày xưa, khi vừa mới cưới tôi về, chỉ cần bà ta nhíu mày một cái là tôi đã đưa đi du lịch mua sắm.
Bà ta kêu đau một tiếng, tôi liền lập tức cho bà đi kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Tổ yến, đông trùng hạ thảo cứ thế mà ăn đều đặn, các liệu trình làm đẹp và chăm sóc sức khỏe không thiếu thứ gì.
Còn bây giờ, rơi vào tay người con trai yêu quý của bà, thì bà chỉ có thể tự cầu phúc thôi!