TRÁI NHỊP TÌNH YÊU - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-11-15 17:49:50
Lượt xem: 272
7
Cái tát ấy khiến Thẩm Dự Lễ sững sờ, chưa thể phản ứng.
Anh vẫn siết chặt lấy tôi.
Tôi suy nghĩ một lát rồi từ tốn nói:
"Thẩm Dự Lễ, mặc kệ anh nghĩ thế nào, đối với Chúc Thanh, tôi không thẹn với lòng."
"Là cô ấy chủ động hẹn tôi, nói có chuyện muốn kể, tôi mới..."
"Đừng nhắc đến cô ấy!"
Thẩm Dự Lễ như bừng tỉnh, hét lên: "Cô không xứng!"
Sau khi Thẩm Dự Lễ cầu hôn tôi không lâu, Chúc Thanh trở về nước.
Tôi không biết liệu Chúc Thanh có phải là "ánh trăng sáng" trong tim anh hay không.
Nhưng tôi vô tình thấy anh cùng cô dùng bữa tối.
Không chỉ một lần.
Hồi đó tôi yêu Thẩm Dự Lễ nhiều biết bao, yêu đến mất cả lý trí, yêu đến nỗi sợ mất anh.
Vậy nên tôi đã làm việc hối hận nhất trong đời:
Tôi đi gặp mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm dùng vài thủ đoạn khiến những lời mời công việc mà Chúc Thanh đã nhận đều bị hủy.
Có lẽ cô ấy biết tôi đứng sau tất cả.
Một ngày nọ, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ Chúc Thanh, nói rằng cô ấy có chuyện muốn nói với tôi và hẹn gặp.
Trên đường đến chỗ hẹn, xe của cô gặp tai nạn khi một chiếc xe tải mất kiểm soát vượt đèn đỏ lao tới, cô ấy tử nạn ngay tại chỗ.
Thẩm Dự Lễ đổ lỗi tất cả cho tôi và mẹ Thẩm.
Trong mắt anh, mẹ Thẩm là người đã phá vỡ tình yêu của họ.
Còn tôi, cũng vì muốn cưới anh mà không từ thủ đoạn.
Dù tôi giải thích tai nạn chỉ là ngoài ý muốn, anh vẫn không tin.
Thậm chí có lúc anh còn nghi ngờ rằng chính tôi và mẹ Thẩm đã gây ra tai nạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trai-nhip-tinh-yeu/chuong-7.html.]
Anh làm đủ chuyện điên rồ, khiến ai nấy đều nghĩ rằng Thẩm Dự Lễ yêu Chúc Thanh sâu sắc vô cùng.
Mọi người đều cho rằng anh hận tôi đến tận xương tủy, và lễ cưới chắc sẽ bị hủy.
Nhưng Thẩm Dự Lễ tự nhốt mình trong phòng cưới một tuần, sau khi bước ra, anh nói mọi thứ vẫn sẽ diễn ra như bình thường.
Tôi cứ ngỡ anh đã thông suốt, ngây thơ tưởng rằng chúng tôi còn cả một đời dài, mọi chuyện rồi sẽ qua.
Nhưng trong lễ cưới, khi trao nhẫn, Thẩm Dự Lễ bất ngờ ghé sát tôi, nói một câu:
"Mạnh Phạm, đã đến lúc cô phải trả giá, hãy tận hưởng sự trừng phạt này."
Anh coi cuộc hôn nhân của chúng tôi là một sự trừng phạt dành cho tôi.
Anh đã giam cầm tôi trong lòng hận của anh suốt hai năm.
Tôi hơi dồn lực, một tay chống lên n.g.ự.c Thẩm Dự Lễ, cố gắng đẩy anh ra.
"Tiểu Phạm, cậu ở trong đó không?"
Giọng nói của Chúc Minh bỗng vang lên từ bên ngoài, phá vỡ sự im lặng.
Cô ấy vặn tay nắm cửa, có vẻ định bước vào.
Thẩm Dự Lễ nhếch mày, một tay siết eo tôi, tay kia nắm lấy hai cổ tay tôi, ép sát tôi vào tường.
Anh áp sát tôi, hơi nóng từ cơ thể anh truyền qua lớp vải, từng đợt một.
Trong khi Chúc Minh gõ cửa đầy lo lắng, Thẩm Dự Lễ cắn vào vành tai tôi, thì thầm:
"Mạnh Phạm, có một điều mà có vẻ em đã hiểu lầm rồi."
Giọng Thẩm Dự Lễ trầm xuống, ánh mắt đầy sự tàn nhẫn, trong khi tôi vẫn nghẹn ngào.
"Em nợ tôi và Chúc Thanh, em phải trả bằng chính hạnh phúc của mình."
"Chẳng phải em muốn lấy tôi sao? Chẳng phải em thích tôi sao? Em đã có được mọi thứ như ý rồi, đừng để tôi nghe thêm chuyện ly hôn."
"Em còn chưa hiểu sao? Chuyện giữa chúng ta khi nào kết thúc, không phải do em quyết định."
Có thể anh còn nói thêm gì đó.
Nhưng tôi không nhớ nổi.
Trong khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng, tôi chỉ nghĩ:
"Thật tiếc, chiếc váy đẹp thế này lại bị hủy hoại như vậy."